Thấy búp bê không nhận hoa hồng, ảo thuật gia liền vuốt nhẹ cánh hoa, lập tức đóa hồng biến thành chiếc váy đỏ nhỏ quen thuộc.
"Thiếu gia, chi bằng thay một bộ đồ trước?"
Ngón tay Lạc Nhất Nhiên khẽ động, theo bản năng muốn thao túng ảo thuật gia để ngăn hắn lại, nhưng rồi—
"Hiện tại tôi không phải con rối của cậu." Ảo thuật gia càng thêm vui vẻ.
Quả thực, sợi dây vô hình nối vào ngón trỏ đã biến mất, Lạc Nhất Nhiên không còn cảm nhận được nó nữa, đồng nghĩa với việc cậu không thể thao túng hắn lúc này.
"Bởi vì nơi này là nhà của thiếu gia." Ảo thuật gia nhẹ nhàng đưa tay chạm lên má búp bê: "Ở nhà không có nguy hiểm, nên không cần vũ khí."
Lạc Nhất Nhiên không né, dù gì cũng tránh không được. Nhưng nghe thấy câu đó, đôi mắt đỏ tựa hồng ngọc của cậu khẽ nhìn lướt qua ảo thuật gia đang quấn kín mít— không phải vũ khí ư? Rõ ràng là một quả bom hẹn giờ, chẳng biết khi nào sẽ nổ tung cậu nữa.
"Vậy thiếu gia thay một bộ nhé?" Lớp băng vải trên mặt ảo thuật gia khẽ động: "Đảm bảo vừa người~"
Lạc Nhất Nhiên cũng cười, khóe môi cong lên hỏi: "Anh thích khỏa thân không?"
Ảo thuật gia khựng lại.
"Nếu anh dám mặc váy cho tôi, tôi sẽ để anh khỏa thân trong mọi phó bản." Lạc Nhất Nhiên dịu dàng nói.
Ảo thuật gia: "……"
Chiếc váy nhỏ lập tức bị thu hồi. Ảo thuật gia tháo chiếc mũ của mình ra, mái tóc dài màu xám như thác nước xõa xuống bờ vai: "Cơ thể của tôi chỉ muốn để cậu nhìn thấy." Hắn thản nhiên nói.
Lạc Nhất Nhiên mỉm cười giơ ngón giữa về phía hắn.
Không có váy thì thôi vậy, ảo thuật gia phiền muộn lục lọi trong chiếc mũ của mình một lúc, rồi lấy ra một bông hồng xanh, đặt trước mặt Lạc Nhất Nhiên.
Búp bê quá nhỏ, đến mức bông hoa gần như che khuất toàn bộ cậu.
Nhưng còn chưa kịp hất nó ra, ảo thuật gia đã đưa tay nghiền nát đóa hoa trong lòng bàn tay.
Khi bàn tay quấn đầy băng vải mở ra lần nữa, một bộ quân phục màu xanh đậm tinh xảo xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.
"……" Quá màu mè.
"Đây không phải váy." Ảo thuật gia vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích: "Nếu thiếu gia vẫn không chịu nhận, tôi đành tự tay giúp thiếu gia thay vậy."
Lạc Nhất Nhiên cầm lấy bộ quần áo——dù sao thì đồ của cậu cũng đã bẩn, thay thì thay thôi, nhưng...
"Quay lưng lại." Giọng Lạc Nhất Nhiên lạnh lẽo.
Ảo thuật gia đội lại mũ, vô cùng ngay thẳng: "Tôi không thèm ngắm thân thể của tiểu thiếu gia đâu, hơn nữa cậu xem, mắt tôi còn bị bịt lại mà."
"Quay người."
Cảm giác như đang nuôi một con mèo, vì nó quá ngoan ngoãn đáng yêu nên dù biết sẽ bị cào vẫn không nhịn được muốn trêu chọc.
Tính bướng bỉnh cũng rất đáng yêu.
Ảo thuật gia cố gắng kiềm chế mong muốn chạm vào búp bê, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại.
Lạc Nhất Nhiên mang theo nhiều đồ, sau khi thay quần áo liền lần lượt chuyển đạo cụ sang. Nhưng khi đang chuyển, cậu phát hiện trên bộ đồ màu xanh đậm này cũng có không ít đạo cụ mà ảo thuật gia hay dùng.
Cậu liếc nhìn bóng lưng của ảo thuật gia, rồi cúi đầu kiểm tra, cuối cùng vẫn giữ chúng lại trên người.
Khi vừa cài xong chiếc cúc cuối cùng, ảo thuật gia lập tức xoay lại.
Hắn vỗ tay một cách khoa trương: "Rất đẹp."
Lạc Nhất Nhiên vốn không định để ý đến hắn, nhưng ảo thuật gia tỏ vẻ rất hài lòng, lại lấy ra một bộ quần áo nhỏ khác, đó là một chiếc trường bào màu xanh: "Tiểu thiếu gia thử thêm bộ này xem."
"?" Lạc Nhất Nhiên cười lạnh: "Có điên mới thử..."
Lời còn chưa dứt, cậu đã bị ảo thuật gia bế lên. Hắn khẽ cười: "Tôi biết tiểu thiếu gia mệt rồi, nên tôi sẽ giúp cậu thay."
Thay cái đầu anh ấy! Lạc Nhất Nhiên tức đến muốn nổi giận, đưa tay sờ vào con dao nhỏ của mình.
Ảo thuật gia như nhận ra điều đó, liền nhẹ nhàng đặt cậu xuống: "Đùa thôi, sao tôi lại khiến tiểu thiếu gia không vui được chứ."
Hắn thu trường bào lại, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Tôi đâu thể coi tiểu thiếu gia như búp bê thay đồ, chỉ khi quần áo bẩn mới cần thay thôi."
Lạc Nhất Nhiên khẽ nhếch môi, giơ tay lên rồi sững lại——quần áo không rộng cũng không chật, vừa vặn ôm lấy thân hình búp bê và đạo cụ của cậu.
Vừa khít đến mức như được đo ni đóng giày riêng cho cậu vậy.
Trong lòng dấy lên nghi hoặc, vô số suy đoán lướt qua trong đầu, nhưng cậu không để lộ chút biểu cảm nào, chỉ tự nhiên thu tay lại: "Tốt nhất là không có chuyện gì."
Nói xong, ánh mắt mới quét quanh căn phòng.
Tông màu tổng thể của căn phòng khá tối, nhưng ánh đèn lại rất dịu dàng và ấm áp. Đồ đạc được bố trí ấm cúng, màu sắc trang nhã nhưng không hề lộ vẻ cố ý, chỉ là khắp nơi đều có hoa văn phức tạp, tăng thêm cảm giác cổ điển và nặng nề.
"Tiểu thiếu gia, cậu thích không?" Ảo thuật gia nghiêng đầu hỏi.
Nói thật thì, Lạc Nhất Nhiên cũng khá thích. Nhưng——"Đây không phải kích thước dành cho tôi."
Cậu nghi ngờ đây không phải là không gian cá nhân của mình, hơn nữa cậu có bằng chứng.
"Thích là được rồi." Ảo thuật gia cười rạng rỡ, cúi người kéo ra một chiếc hộp bán trong suốt từ dưới cửa sổ, đặt lên ghế rồi mở ra.
Lạc Nhất Nhiên nhìn vào bên trong, sững người——bên trong dường như là bản sao hoàn chỉnh của căn phòng trước mặt.
Một dự cảm chẳng lành trào lên——
Chẳng lẽ căn phòng trong hộp này mới là không gian cá nhân của cậu???
"Nào, tiểu thiếu gia, vào đi." Ảo thuật gia dịu dàng dụ dỗ, đưa tay ra.
"Vào..." Lạc Nhất Nhiên mới nói được một chữ liền bị ảo thuật gia bịt miệng, sau đó bị đặt vào giường trong căn phòng hộp.
Lực trên người vừa rời đi, cậu lập tức bật dậy, tóc hơi rối: "Anh bị bệnh à?!"
Ảo thuật gia ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay ôm lấy căn phòng hộp, tiếng cười trầm thấp và bệnh hoạn vọng ra từ sau lớp băng quấn: "Tiểu thiếu gia, cậu đáng yêu quá đi."
Giống như một món đồ riêng tư thuộc về hắn, không thể chạy thoát.
Đáng yêu? Lạc Nhất Nhiên siết chặt tấm ga giường đen dưới thân, đôi mắt đỏ sậm——người này quả nhiên có bệnh!
Khuôn mặt ảo thuật gia bị quấn kín bằng băng, không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng Lạc Nhất Nhiên có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo và chặt chẽ vẫn luôn bám trên người cậu.
Rồi ảo thuật gia đặt ngón trỏ lên môi: "Tiểu thiếu gia ngoan nào, ngủ ngon nhé." Dứt lời, hắn lập tức đóng hộp lại.
Lạc Nhất Nhiên: "......"
Lạc Nhất Nhiên: "Bíp——" Những lời chửi rủa mà cậu biết cả đời đều tuôn ra hết, đến khi chửi mệt dừng lại, giọng ảo thuật gia mới vang lên, hắn bắt chước giọng điệu dịu dàng của búp bê: "Nếu tiểu thiếu gia không muốn ngủ, tôi có thể chơi game cùng cậu đó."
Bên trong hộp im lặng.
Ảo thuật gia bật cười: "Sữa giúp ngủ ngon lắm, từ mai tôi sẽ chuẩn bị sữa cho tiểu thiếu gia."
Không cần, ai biết có phải sữa thật không. Lạc Nhất Nhiên lạnh lùng nghĩ.
Nhưng...
Cậu lần mò công tắc cạnh giường, bật lên, ánh sáng dịu dàng bao phủ căn phòng. Cậu ngồi yên một lúc, cảm thấy môi trường này thực sự rất thích hợp để ngủ.
Sau một hồi do dự, Lạc Nhất Nhiên lấy điện thoại, nhập ID của Hạ Lãng để thêm bạn, rồi thản nhiên cởi áo ngoài, nằm xuống——dù sao cũng không ra ngoài được, cứ hưởng thụ đi.
Cậu ngủ thiếp đi, ảo thuật gia dường như cảm nhận được, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay khẽ phẩy trong không trung.
Đèn đường ngoài cửa sổ vụt tắt, đèn trong phòng cũng tối dần. Ảo thuật gia cúi đầu nhìn hộp——quả là vô tư, vì sống trong thế giới có độ an toàn cao sao?
Sáng hôm sau, Lạc Nhất Nhiên tỉnh dậy trong căn phòng ký túc xá quen thuộc, ngẩn ra——hắn thực sự không quấy rầy cậu? Giấc ngủ của cậu rất nông, chỉ cần có động tĩnh là lập tức tỉnh, huống hồ đối phương còn mang theo ác ý...
Vậy nên, sau khi đóng hộp lại, ảo thuật gia đã ra ngoài?
Lạc Nhất Nhiên chỉ có thể kết luận như vậy.
"Nhiên ca..." Hạ Lãng mơ màng mở mắt, ngồi dậy dụi mắt rồi hỏi: "Sao rồi Nhiên ca, không gian cá nhân của anh trông thế nào?"
Tối qua cậu ta đã gửi tin nhắn hỏi nhưng Lạc Nhất Nhiên không trả lời.
Nghe câu hỏi, ánh mắt Lạc Nhất Nhiên vốn bình tĩnh chợt lạnh lẽo.
Hạ Lãng rùng mình, lập tức tỉnh táo: "Nhiên ca, sao, sao thế?"
Lạc Nhất Nhiên lắc đầu: "Không gian cá nhân của anh không an toàn."
Hạ Lãng sững sờ.
Lạc Nhất Nhiên suy nghĩ một chút: “Chỉ có thể vào phó bản mỗi tuần một lần sao?” Không gian cá nhân của cậu còn đáng ghét hơn phó bản rất nhiều.
“Một tuần chỉ được vào một lần.” Hạ Lãng có chút lo lắng: “Bảo sao tối qua anh không trả lời tin nhắn của em, hóa ra là vì không gian cá nhân quá nguy hiểm.”
Lạc Nhất Nhiên khẽ dừng lại, sau đó bình thản gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tối nay chín rưỡi chúng ta vào trò chơi đi, như vậy có thể trực tiếp truyền tống vào phó bản! Dù sao chúng ta cũng không có nhiều đạo cụ, không cần phải chuẩn bị trong không gian cá nhân.” Hạ Lãng nói: “Ngoài lúc vào phó bản, mỗi ngày anh cứ đến không gian cá nhân của em là được!”
Lạc Nhất Nhiên vốn định gật đầu, nhưng nghĩ đến việc có lẽ không dễ dàng thoát khỏi ảo thuật gia, nên lại đổi ý: “Đến lúc đó rồi tính.”
Hạ Lãng cho rằng cậu đã đồng ý, liền hỏi: “Nhiên ca, trong không gian cá nhân của anh có nguy hiểm gì vậy?”
Lạc Nhất Nhiên im lặng một lúc, sau đó tổng kết: “Con rối của anh chưa bị thiêu chết, hắn đã vào không gian cá nhân, hơn nữa trong đó anh không thể khống chế hắn.”
“……”
Hạ Lãng ngơ người.
Đây là tình huống địa ngục gì vậy?
“Nhưng có lẽ trong không gian cá nhân hắn không được phép làm hại anh.” Nếu không, ảo thuật gia chắc chắn sẽ xé cậu ra từng mảnh, chứ làm gì có chuyện chỉ nhốt cậu lại.
Nhớ đến căn phòng hộp đó, Lạc Nhất Nhiên liền cảm thấy bức bối, cậu không muốn nói nhiều, chỉ trở mình xuống giường: “Dậy đi, thu dọn rồi đến lớp.”
Cậu không muốn nói, Hạ Lãng cũng không hỏi thêm, liền đứng dậy thu dọn cùng cậu.
*
Trải qua một ngày đầy căng thẳng, đến 9 giờ 29 phút tối, Hạ Lãng ngồi trên giường cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Nhiên ca, hay là tối nay anh đối xử tốt với con rối một chút đi? Biết đâu…”
Ngón tay Lạc Nhất Nhiên đặt trên nút đăng nhập của APP Thế Giới Con Người trên điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu, mỉm cười với Hạ Lãng một cách đầy ẩn ý.
Hạ Lãng lo lắng không yên, sau đó cùng Lạc Nhất Nhiên đồng thời nhấn vào nút đăng nhập.
Màn hình tối sầm lại, một giọng nói máy móc vang lên ngắn gọn: 【Phó bản 《Nhân Ngư Biến Mất》 đang tải…】
Chớp mắt sau, trước mắt Lạc Nhất Nhiên sáng lên, một chiếc xe buýt lớn màu trắng dừng ngay trước mặt cậu. Cậu theo phản xạ nhìn quanh để đánh giá tình hình, nhưng lập tức chạm mặt với một gương mặt bị băng bó kín mít.
Lạc Nhất Nhiên: “……” Không ngờ lần này cậu lại đang đứng trên vai ảo thuật gia.
“Còn đứng đó ngây ra làm gì?” Một người đội mũ có dòng chữ “Hướng dẫn viên” bên cạnh xe buýt quát lên: “Qua đây đăng ký lên xe.”
Ảo thuật gia không nhúc nhích, chỉ phát ra một tiếng cười khe khẽ.
Lạc Nhất Nhiên không khách khí, điều khiển hắn ta đi đăng ký. Hướng dẫn viên không hài lòng liếc cậu một cái, sau đó tùy tiện viết gì đó lên giấy.
Nét chữ quá nguệch ngoạc, Lạc Nhất Nhiên không nhận ra.
Viết xong, hướng dẫn viên phất tay: “Được rồi, lên xe đi.”
Lạc Nhất Nhiên ngoan ngoãn lên xe.
Vừa lên xe, cậu phát hiện bên trong đã chật kín người, ngoài ghế lái chỉ còn một chỗ trống ở hàng ghế đầu tiên.
Không còn cách nào khác, xe buýt này chỉ chứa được 28 người, mà cậu lại là người cuối cùng lên xe, không có quyền lựa chọn.
Khi Lạc Nhất Nhiên điều khiển ảo thuật gia bước lên xe, có người lập tức hít vào một hơi lạnh, vô thức thốt lên: “BOSS phó bản đi cùng chúng ta luôn à?!”