Cái váy nhỏ đó không mặc, tuyệt đối không mặc.
Lạc Nhất Nhiên điều khiển Ảo thuật gia ném chiếc váy đỏ đi, sau đó mắng: "Biến thái."
Ảo thuật gia tỏ vẻ ấm ức: "Chỉ là muốn giúp cậu thay quần áo thôi mà." Nói xong, hắn lại vươn tay định nhặt chiếc váy lên.
Lạc Nhất Nhiên lập tức thao túng Ảo thuật gia, khiến hắn đứng yên tại chỗ.
Ảo thuật gia không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười: "Đúng rồi, chính là như vậy. Nếu không muốn tôi làm những điều cậu không thích, thì hãy luôn điều khiển tôi đi."
Sự liên kết truyền đến từ ngón trỏ vô cùng chân thực, Lạc Nhất Nhiên chắc chắn rằng mình có thể điều khiển con rối quái dị này. Nhưng cậu phải duy trì điều đó liên tục, nếu không, Ảo thuật gia sẽ có thể tự do hành động.
Điều này thực sự quá hao tổn tâm sức, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ mất kiểm soát.
Hơn nữa, ai biết được liệu một ngày nào đó con rối này có thoát khỏi sự khống chế hay không.
Quá nhiều biến số có thể xảy ra, Lạc Nhất Nhiên lại bắt đầu nghĩ đến chuyện vứt bỏ ngón tay của mình.
Ảo thuật gia đột nhiên lên tiếng: "Thiếu gia, tôi rất thích cậu."
Lạc Nhất Nhiên rợn cả người.
"Cho nên," Ảo thuật gia dịu dàng nói, "tôi sẽ luôn đi theo cậu." Dù cậu có vứt bỏ ngón tay lần nữa, hắn vẫn sẽ tìm lại và đặt nó trở lại trước mặt búp bê, tự tay lắp lại cho cậu.
Nhưng lần sau, trước khi gắn lại ngón tay, hắn nhất định phải thay cho búp bê một bộ quần áo mà hắn thích trước đã.
Lạc Nhất Nhiên lập tức hiểu ngầm ý của Ảo thuật gia: "……"
*
"Chết tiệt, sao mà trơn tuột như lươn vậy! Né qua né lại, phiền chết đi được!" Trên một tán cây rậm rạp, một gã đàn ông mặc đồ thể thao màu đen lầm bầm chửi rủa: "Cây súng này đúng là đồ bỏ đi!"
Gã nhanh chóng thay băng đạn, rồi lần nữa giương súng nhắm vào thiếu niên mặc đồng phục cách đó không xa. Cậu ta trốn không kỹ, nửa người vẫn còn lộ ra bên ngoài. Gã đàn ông trong bộ đồ thể thao liếm môi, ánh mắt găm chặt vào thiếu niên , ngón tay đặt lên cò súng—lần này, bắn vào vai đi.
Gã nghĩ vậy, nhưng ngón tay lại không thể siết cò.
Có cảm giác như mất hết sức lực, ngón tay thoáng qua một cơn lạnh buốt. Người đàn ông mặc đồ thể thao nghi hoặc cúi xuống nhìn, rồi trông thấy ngón tay vốn đang đặt trên cò súng bất chợt rơi xuống, vết cắt vô cùng gọn gàng.
Máu lập tức trào ra, gã đau đớn gào lên, suýt nữa không cầm nổi súng: “Ai?!”
Cành cây gã đang đứng khẽ trĩu xuống, người đàn ông ôm chặt bàn tay bị thương lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền chạm phải một gương mặt bị băng quấn kín.
Người quấn băng khoác trên mình một bộ vest đen, dù vạt áo không biết vì sao lại bị xé rách nhưng vẫn không hề có chút chật vật nào. Mà trên vành chiếc mũ ảo thuật cao của hắn, một búp bê dính máu đang ngồi đó.
Người đàn ông trố mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị này, suýt nữa tưởng rằng phó bản này đã chuyển sang phong cách thần quái.
Cho đến khi búp bê lên tiếng: “Nhắc nhở thân thiện, giết người là phạm pháp đấy.”
Người đàn ông mặc đồ thể thao: “???”
“Các người là người chơi?” Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi. Gã ôm chặt lấy ngón tay chảy máu, vì đau đớn và phẫn nộ mà khuôn mặt trở nên méo mó, dữ tợn.
Búp bê nghiêng đầu, động tác có phần ngây thơ này khi do một con búp bê nhuốm máu thực hiện lại mang đến cảm giác rợn người: “Tôi là.” Dù sao cậu có nói không phải thì mười phần chắc chín là ảo thuật gia cũng sẽ phá hỏng lời cậu.
Ảo thuật gia thì lại cười vui vẻ: “Tôi không phải, tôi chỉ là một con rối, anh có thể gọi tôi là ảo thuật gia.”
Hai người trước mặt quá mức kỳ quái, người đàn ông mặc đồ thể thao nắm chặt khẩu súng—trước khi bị chém đứt ngón tay, gã hoàn toàn không nhận ra có ai tiếp cận mình. Hai người này, có lẽ đều mạnh hơn gã.
Nếu đánh nhau, chưa chắc gã đã thắng.
Sau khi đi đến kết luận đó, ánh mắt gã khẽ đảo: “Hai người không nghĩ tôi là Kẻ Săn Trộm đấy chứ?” Vừa nói xong, gã lập tức cảm thấy điều này rất có khả năng, bằng không sao họ lại bất ngờ ra tay với gã?
Thế là người đàn ông cau mày, vội nói tiếp: “Tôi không phải Kẻ Săn Trộm đâu! Tôi vừa mới nhắm vào một người chơi khác, chính hắn mới là Kẻ Săn Trộm! Tôi tận mắt thấy hắn bị thỏ răng nanh truy đuổi, chắc chắn hắn là Kẻ Săn Trộm!”
Lạc Nhất Nhiên lặng lẽ quan sát gã—quả nhiên, thân phận Kẻ Săn Trộm của Hạ Lãng đã bị phát hiện.
Cậu đoán là do mình có thân hình nhỏ, lại được Hạ Lãng bảo vệ kỹ càng nên chưa bị người này nhìn thấy.
“Tôi không phải vì nghĩ anh là Kẻ Săn Trộm mới chặt đứt ngón tay anh.” Búp bê đứng thẳng dậy, đứng vững trên vành mũ của ảo thuật gia, sợi chỉ bạc nơi bàn tay cậu ẩn hiện mơ hồ.
Người đàn ông mặc đồ thể thao liếc mắt một cái liền thấy trên sợi chỉ bạc đó có một vệt đỏ nhàn nhạt.
Là máu.
Máu của gã.
Người đàn ông mặc đồ thể thao khẽ run tay—gã vốn tưởng rằng người chặt đứt ngón tay mình là kẻ quấn đầy băng vải trông nguy hiểm hơn kia.
Búp bê nở nụ cười: “Tôi không có ý định giết anh, đừng sợ.”
Lạc Nhất Nhiên kéo mở áo khoác đồng phục, để lộ thứ đang buộc quanh eo trước mặt người đàn ông mặc đồ thể thao: “Dù nơi này không phải thế giới thực, nhưng tôi nghĩ chí ít vẫn không thể giết người.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào những sợi dây thừng, dao kéo, thậm chí cả một bông hồng xinh đẹp trên người búp bê.
Thành thật mà nói, những thứ này không khiến gã có cảm giác nguy hiểm, dù gã có đứng yên không nhúc nhích, thì những vật nhỏ cỡ móng tay đó cũng chẳng thể gây tổn thương quá lớn.
Nhưng vẫn có một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Khoảnh khắc áo khoác bị vén lên, từ con búp bê bé nhỏ kia tỏa ra một sự nguy hiểm khó diễn tả. Rất giống với cảm giác khi gã vô tình chạm mặt boss phó bản ở lần trước.
Ngón tay người đàn ông run rẩy mạnh hơn, máu không ngừng chảy ra từ kẽ tay, tí tách nhỏ xuống cành cây dưới chân.
Gã nhìn chằm chằm vào những công cụ phong phú trên eo búp bê cùng sợi chỉ bạc, vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng: “Loại đặc thù còn có thể mang vật phẩm từ hiện thực vào trò chơi sao?” Phải biết rằng, trong khu rừng này vốn không có hoa hồng.
“Có lẽ chỉ tôi có thể, dù sao thì, không có đạo cụ sao có thể làm ảo thuật?” Lạc Nhất Nhiên thản nhiên đáp.
Bản thân cậu vốn là một ảo thuật gia, chỉ là hiện tại một số khả năng của đạo cụ đã được khuếch đại. Ví dụ như lần trước, khi đánh lửa bằng lá bài, rõ ràng lượng chất dễ cháy trên lá bài vẫn như bình thường, nhưng lửa lại lớn hơn nhiều.
Còn cả sợi chỉ bạc trong tay cậu, cũng trở nên bền chắc hơn, thậm chí còn có thể kéo dài.
Có lẽ chính vì năng lực đặc thù của cậu là nâng cấp những món đồ này, nên trò chơi mới giữ lại các đạo cụ đó.
Người đàn ông mặc đồ thể thao nhìn về phía người quấn băng vải, gã nghiến răng ken két—còn có một con rối trông cực kỳ mạnh mẽ đi theo bên cạnh, loại đặc thù quả nhiên là kẻ được trò chơi ưu ái!
Ảo thuật gia chẳng để ý đến ánh mắt đánh giá như nhìn hàng hóa nhìn mình, mà lại dùng giọng điệu sến sẩm nói với búp bê: “Thì ra cậu cũng là một ảo thuật gia, vậy chúng ta đúng là sinh ra để dành cho nhau.”
“Câm miệng.” Lạc Nhất Nhiên lại bị giọng điệu của ảo thuật gia làm ghê tởm, cậu không muốn nói nữa, liền dứt khoát giơ cao bàn tay đang nắm sợi chỉ bạc.
Người đàn ông mặc đồ thể thao chẳng thấy gì cả, nhưng sống lưng lại lạnh toát, theo phản xạ muốn nhảy xuống khỏi cây.
Lạc Nhất Nhiên phản ứng còn nhanh hơn, cậu trực tiếp nhảy xuống từ mũ ảo thuật gia, đồng thời điều khiển hắn dùng tay móc lấy sợi chỉ bạc mà cậu phóng ra, lao thẳng về phía người đàn ông, hoàn toàn không lo lắng sợi chỉ bạc sẽ cắt vào tay ảo thuật gia.
Ảo thuật gia quá nhanh, chặn đứng động tác nhảy xuống của người đàn ông, gã chỉ còn cách giơ súng lên nhắm vào ảo thuật gia. Vì đau đớn và nỗi sợ hãi khó hiểu trước đó, tay gã vẫn còn run, nhưng may mà khoảng cách đủ gần, một phát bắn trúng ngay ngực ảo thuật gia.
Lúc gần chạm đất, đáy mắt Lạc Nhất Nhiên thoáng lóe sáng, cậu nhìn chằm chằm vào ảo thuật gia mà không hề chớp mắt—hắn hoàn toàn không có động tác né tránh, cũng không có dấu hiệu thoát khỏi sự điều khiển của cậu. Xem ra, khi do cậu thao túng, ảo thuật gia thực sự không thể tự kiểm soát cơ thể mình.
Tuy nhiên... liệu con rối có chết nếu bị súng bắn trúng không?
Cơ thể ngừng lại khi còn cách mặt đất vài cm, Lạc Nhất Nhiên nhìn lên phía trên và khẽ cười.
Chỉ thấy ảo thuật gia dùng một tay kéo sợi chỉ bạc quấn quanh tay Lạc Nhất Nhiên, tay kia vòng sợi chỉ còn lại quanh cổ người đàn ông mặc đồ thể thao, hắn cười nhẹ: “Đừng cử động, cái này rất sắc bén.”
Người đàn ông không dám động đậy, gã thậm chí còn nín thở, sợ rằng sợi chỉ bạc sẽ cắt vào cổ mình.
Gã vẫn đang giơ súng, mắt đảo nhanh nhìn vào lỗ đạn trên ngực ảo thuật gia, không có máu, thậm chí viên đạn xuyên qua cũng không làm ảnh hưởng đến động tác của hắn.
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một con rối.” Ảo thuật gia cười tươi nói: “Con rối không có máu thịt, không do dự, không bị thương. Muốn giết tôi thì tốt nhất là trực tiếp giết... ” Hắn cố ý ngừng lại, tạo một chút không gian mơ hồ: “Chủ nhân của tôi.”
Lạc Nhất Nhiên nghe thấy câu này, khuôn mặt tối sầm lại, lại ngẩng đầu lên—chắc chắn câu này là nói với cậu, mục đích là muốn nói với cậu rằng cách duy nhất để thoát khỏi ảo thuật gia là tự sát, như vậy thì cậu chỉ có thể giữ lại ảo thuật gia; còn đừng tiếp tục mạo hiểm để ảo thuật gia chết thay cậu, dù gì hắn cũng không thể chết.
Thật đáng tiếc, cậu còn định thử cách khác nữa.
Tuy nhiên, ngay khi cậu xác định rằng quyền điều khiển cơ thể của ảo thuật gia cao hơn chính bản thân ảo thuật gia, cậu cũng quyết định tạm thời giữ lại ảo thuật gia, như vậy có lẽ không cần phải thử nghiệm nữa.
Cậu điều khiển ảo thuật gia buộc người đàn ông mặc đồ thể thao vào cành cây, Lạc Nhất Nhiên ngẩng đầu lên nhìn và nhận ra rằng cành cây đủ rộng, chỉ cần không có ai trèo lên thì sẽ không ai phát hiện ra có người ở đó.
Vị trí giấu người đã xong, kế tiếp nên ngậm miệng lại.
Cậu điều khiển ảo thuật gia kéo mình lên, nhưng chưa kịp thao tác, ảo thuật gia đã nghiêng đầu, hỏi với giọng điệu tò mò: “Còn muốn đi lên thì lúc trước thiếu gia nhảy xuống làm gì vậy?”
Chú ý thấy động tác nghiêng đầu của ảo thuật gia, Lạc Nhất Nhiên ngay lập tức nhận ra mình đã lơ là, cậu nhanh chóng điều khiển ảo thuật gia rồi lấy băng dính, bước qua người đàn ông mặc đồ thể thao tiến về phía trước, rất bình tĩnh: “Đơn giản là lo hắn tấn công tôi, dù sao tôi chỉ là một búp bê yếu ớt.”
Ảo thuật gia: “...”
Búp bê yếu ớt dùng băng dính bịt miệng người đàn ông rồi lấy dao nhỏ, bước đến gần tay của gã, búp bê đặt dao lên ngón tay, khuôn mặt cười nhẹ và hỏi một cách ôn hòa: “Lúc nãy đã bắn bao nhiêu phát?”
Người đàn ông bị bịt miệng: “...”
Lạc Nhất Nhiên rũ mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt đỏ đẹp, cậu mím môi: “Nếu anh không nói, vậy tôi sẽ chặt đứt chín ngón tay còn lại của anh.”
Người đàn ông: “...” Cậu mẹ nó tháo băng dính ra trước đi!