Buổi sáng hôm đó, Tô Thư Vi đến trường với tâm trạng phấn chấn. Sau lần làm việc nhóm trước, cô cảm thấy bớt lo lắng khi nghĩ về Tần Thời Vũ. Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cậu đã không còn khiến cô cảm thấy khó gần như trước.

Trong lớp học, Thư Vi và Giang Hy ngồi cùng nhau như mọi khi. Giang Hy nhìn bạn mình với vẻ tò mò:

“Ê, có phải dạo này cậu vui hơn không? Có chuyện gì thế?”

Thư Vi bật cười, cố tỏ ra bình thản: “Không có gì đâu, chỉ là hôm qua nhóm mình làm việc khá suôn sẻ thôi.”

Giang Hy tròn mắt: “Ồ, là nhóm có Tần Thời Vũ đó à? Cậu ấy hợp tác tốt chứ?”

“Ừ, cũng ổn. Mình nghĩ cậu ấy không khó gần như mình tưởng.”

Giang Hy cười lớn: “Đấy, tớ bảo mà. Người ta chỉ ít nói thôi chứ không phải không quan tâm. Hôm qua tớ còn thấy cậu ấy giúp Giang Thần bê hộp đạo cụ nặng nữa kìa.”

Giờ ra chơi, Giang Thần kéo Thời Vũ ra sân bóng rổ. Trong lúc chờ đến lượt mình, Thời Vũ lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ lớp học. Thư Vi đang chăm chú đọc sách, mái tóc buông nhẹ trên vai, tạo nên hình ảnh dịu dàng khiến cậu bất giác mỉm cười.

"Ê, mơ mộng gì đấy?" Giang Thần đẩy nhẹ vai bạn.

Thời Vũ thu lại ánh nhìn, lạnh lùng đáp: “Không có gì.”

"Lại còn giấu! Rõ ràng là để ý người ta còn gì!" Giang Thần cười khoái chí. “Cứ mạnh dạn lên!”

Buổi chiều, cả nhóm lại tụ họp để hoàn thành dự án. Thư Vi trình bày ý tưởng mới về trang trí sân khấu, và lần này, Thời Vũ chủ động góp ý chỉnh sửa. Thái độ cởi mở của cậu khiến cả nhóm bất ngờ.

Sau buổi tập, Thư Vi nán lại để sắp xếp lại đạo cụ. Thời Vũ đứng bên cạnh, không nói gì nhưng bắt đầu giúp cô dọn dẹp.

"Cảm ơn cậu nhé." Thư Vi mỉm cười.

"Không có gì. Chỉ là... làm cùng sẽ nhanh hơn." Thời Vũ đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.

Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Thư Vi rùng mình. Không nói một lời, Thời Vũ cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.

“Cẩn thận, đừng để cảm lạnh.”

Thư Vi sững người, tim đập loạn nhịp. Cô ngẩng lên nhìn cậu, nhưng Thời Vũ đã quay đi, ánh mắt trầm tư như muốn che giấu điều gì đó.

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Thư Vi và Thời Vũ trở nên tự nhiên hơn. Thời Vũ không còn quá lạnh lùng, còn Thư Vi cũng dần quen với sự xuất hiện của cậu bên cạnh. Trong lòng cả hai, dường như đã có một mầm non tình cảm đang âm thầm nảy nở, chỉ chờ một cơn mưa để bừng nở thành đóa hoa đầu đời.

Một buổi tối, khi cả nhóm đang tổng duyệt chương trình, Thư Vi bất ngờ bị trật chân do vấp phải dây đèn sân khấu. Cơn đau khiến cô không đứng lên được. Thời Vũ lập tức tiến tới, không nói một lời, nhẹ nhàng cúi xuống kiểm tra chân cô.

"Có đau lắm không?" Giọng cậu trầm ấm nhưng pha chút lo lắng.

Thư Vi cố gượng cười: “Không sao... chắc chỉ bong gân nhẹ thôi.”

Thời Vũ nhìn cô chăm chú, rồi bất ngờ bế cô lên. Thư Vi giật mình, mặt đỏ bừng: “Cậu... làm gì vậy?”

"Đưa cậu đến phòng y tế." Thời Vũ đáp, bước đi chắc chắn mặc kệ ánh nhìn ngạc nhiên của những người xung quanh.

Trong lòng Thư Vi, cảm giác ấm áp xen lẫn hồi hộp. Cô nép nhẹ vào ngực cậu, không dám nói gì thêm. Giang Hy và Giang Thần đứng nhìn theo, cả hai đều bật cười khi thấy biểu cảm của bạn mình.

Tại phòng y tế, Thời Vũ nhẹ nhàng đặt Thư Vi xuống ghế rồi nhờ y tá kiểm tra. Trong khi chờ đợi, cậu vẫn đứng đó, im lặng nhưng ánh mắt không rời khỏi cô. Khi y tá kết luận chỉ là bong gân nhẹ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đã bảo không sao mà." Thư Vi cười nhẹ.

"Cẩn thận hơn chút." Thời Vũ đáp, nhưng giọng đã nhẹ nhàng hơn trước.

Kể từ hôm đó, cả trường bắt đầu xôn xao về mối quan hệ giữa Thư Vi và Thời Vũ. Những lời bàn tán không làm họ khó chịu, ngược lại, cả hai đều cảm thấy vui vẻ. Tình cảm trong họ như càng được khẳng định qua những lần quan tâm nhỏ nhặt nhưng chân thành.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play