Thời gian trôi qua thật nhanh, xuân đi thu đến, tiểu Thái tử thoáng chốc đã lớn thêm một tuổi. Giờ đây, bé đã bắt đầu học đi, học nói, tuy còn chưa thuần thục nhưng trong mắt Khương Khanh Nhi, tất cả đều là niềm vui.
Lý Mặc đôi khi vì bận chính sự mà về muộn, nếu không thể trở về kịp dùng bữa tối, hai mẹ con cũng không chờ đợi.
Đến tối khuya, hắn trở về mệt mỏi, Khương Khanh Nhi sẽ giúp hắn xoa bóp bờ vai, đau lòng thay cho phu quân. Lý Mặc lại chỉ nhẹ giọng nói: “Chịu đựng đoạn thời gian này là được rồi.”
Khương Khanh Nhi giúp hắn cởi áo ngoài, bỗng nghe hắn nói: “Phủ Bình Tây vương có tin hỉ.”
Nghe vậy, Khương Khanh Nhi hơi nhéo tay áo hắn, nghiêng đầu hỏi: “Phù Dương công chúa có thai sao?”
Lý Mặc chỉ cười nhàn nhạt, không đáp lời nhưng xem như ngầm thừa nhận. Khương Khanh Nhi cong môi cười: “Là chuyện tốt. Chỉ tiếc hai người bọn họ ở tận Liêu Tây, nếu không, thiếp thật muốn đến thăm.”
Lý Mặc ngồi xuống bên sập, hôm nay hắn vừa xem tấu chương Tạ Tri Uyên trình lên. Ngoài các công vụ ở Liêu Tây, trong đó còn nhắc đến chuyện này, từng hàng chữ đều toát lên vẻ vui mừng, rõ ràng là cao hứng đến không chịu nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT