Từ ngày ấy Lý Mặc trở về Chính Dương cung, số lần đến Uyển Sắt cung liền ít đi rõ rệt. Trước kia gần như ngày nào cũng vụng trộm đến gặp nàng, mấy hôm nay lại chưa thấy bóng dáng người đâu.
Không đến cũng tốt, khỏi bị người khác đồn thổi chuyện không đâu, chỉ là... Khương Khanh Nhi lại thấy nhàn đến phát buồn. Trừ việc nhớ hắn ra thì mọi thứ đều khá ổn. Chiếc gối đỏ trong tay nàng cũng đã thêu xong, tuy thêu công còn kém một chút, không thêu nổi “long phụng trình tường” như người ta, cuối cùng đành chọn uyên ương hí thủy.
Thêu xong nhìn cũng không đến nỗi, Ninh Vi lại nói lời ngọt ngào, khen nàng một trận khiến nàng vừa ngượng vừa buồn cười.
Vẫn còn nhớ Tết Thất Tịch năm nào nàng thêu túi hương bị Lý Mặc đoạt mất, sau lại thường thấy hắn mang theo bên người. Hai người trong lòng đều hiểu mà chẳng nói ra, vốn là túi dưỡng thần hương, đối với người làm lụng vất vả như hắn thật sự có ích.
Nàng mới sẽ không nói, lúc chọn hương liệu để làm túi thơm, đều là nghĩ đến hắn mà chọn, mơ hồ mộng tưởng, thế là tự tay làm nên.
Phúc công công từng nói, chờ sau đại hôn, nàng sẽ dọn về Vĩnh An cung, nơi ở của Hoàng hậu, vừa hay gần với Chính Dương cung.
Khương Khanh Nhi cúi đầu nghĩ, nếu là mấy năm trước, nàng chưa từng tưởng tượng mình sẽ trở thành Hoàng hậu. Về sau lục cung đều do nàng chưởng quản, trong lòng vẫn có phần không dám tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play