Sau khi Bình Tây vương rời đi, Khương Khanh Nhi tựa lên giường, đôi mắt mang theo nét bi thương. Nàng yếu ớt đến mức không thể nhúc nhích, chỉ thất thần rất lâu.
Lẽ ra nàng nên vui mừng vì đại sư không chết, nhưng niềm vui lại chẳng thể nào trọn vẹn. Trong thoáng chốc, nàng chỉ cảm thấy mất mát và trống rỗng.
Trên đầu giường, cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc phản chiếu dưới ánh mặt trời, tinh xảo và mỹ lệ. Bình Tây vương không thu lại cây trâm ấy—đó là trâm của nàng.
Hôm qua vì quá đau buồn, Khương Khanh Nhi không nhận ra cây trâm đã rơi khỏi búi tóc. Nàng cứ ngỡ chính hắn đã gỡ nó xuống từ tóc nàng.
Tấm áo đơn rộng thùng thình khiến dáng người nhỏ nhắn của Khương Khanh Nhi càng thêm mong manh. Bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài lớp y phục, mái tóc đen xõa dài, ôm lấy gương mặt nàng. Cổ áo hơi khép hờ, bên dưới vạt áo, đôi chân ngọc nõn chẳng chút che đậy, vừa yếu mềm vừa quyến rũ đến mê hoặc lòng người.
Nằm trong màn giường này, nàng lại cùng một nam nhân khác quấn quýt. Nếu hòa thượng biết được, chắc chắn sẽ khinh thường nàng. Như thế thì nàng còn lý do gì để chất vấn hắn năm đó vì sao không mang nàng đi?
Khương Khanh Nhi cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống vai. Nàng chợt nhớ đến chuỗi ngọc Phật của đại sư, thứ duy nhất hắn để lại cho nàng. Nàng đã cất nó trong vạt áo. Nghĩ đến đây, lòng nàng bất giác khẽ run lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play