Không lâu sau, Nam lĩnh Tuyên Bình hầu phát binh làm phản, binh mã kéo tới Thịnh Kinh, Đại Thịnh hoàng đế thân chinh nam hạ, dẹp yên chiến loạn.
Trong cung chỉ còn lại Hoàng hậu nương nương một mình. Bệ hạ không ở bên, làm mẹ người ta, nàng khó tránh khỏi đôi chút u sầu. Sở Phù Dương thường xuyên đến Vĩnh An cung trò chuyện giải buồn, qua lại nhiều lần, Hoàng hậu cũng nhờ đó mà khuây khỏa không ít.
Đầu xuân, cành lá đâm chồi nảy lộc. Tạ Tri Uyên phải trở về Liêu Tây trấn thủ, vừa hay Sở Phù Dương cũng có ý muốn về thăm nhà, liền đến từ biệt Hoàng hậu, an ủi vài câu để nàng khỏi lo lắng quá nhiều cho Hoàng thượng.
Cũng may Hoàng hậu nương nương nay đã nghĩ thông, dù sao cũng là vì con cái mà thôi.
Trên đường hồi Liêu Tây, mưa xuân rả rích không dứt. Sở Phù Dương có hỏi đến chuyện Hồi Xuân Đường, thế nhưng hỏi mãi mà vẫn không ai nói được gì.
Tạ Tri Uyên vẻ mặt thản nhiên:
“Ta nói không có thì chính là không có. Một y quán như vậy, hành nghề trái đạo trời, chi bằng không tồn tại còn hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play