Vì không thể rời đi, tôi chỉ đành ổn định lại tâm trạng, tiếp tục quay phim.

Cảnh quay tiếp theo kể về việc nam chính hay tin cô thanh mai trúc mã của mình bị gia đình bán đi, bị ép kết âm hôn với công tử nhà giàu. Anh ta vội vã vượt ngàn dặm trở về cứu nàng, nhưng khi đến nơi thì đã quá muộn, nữ chính đã bị đóng đinh vào quan tài.

Vậy nên, giữa đêm khuya, nam chính lẻn vào linh đường, muốn mang th-i t-hể cô đi.

Tôi lại lần nữa khoác lên mình bộ giá y đỏ thẫm, nằm vào trong cỗ quan tài khắc hình hắc xà, thứ khiến người ta tê dại da đầu ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Nắp quan tài khép lại.

Mọi âm thanh bên ngoài lập tức trở nên xa xăm, mơ hồ, nghe không rõ ràng nữa.

Dù không thể nhìn thấy gì, tôi vẫn mở to mắt, căng thẳng cảnh giác toàn thân. Nhưng không biết vì không gian quá kín bưng, hay vì tối qua tôi không ngủ ngon, chẳng bao lâu sau, tôi lại thiếp đi.

Mơ màng giữa cơn mê, tôi nghe thấy nắp quan tài trên đầu vang lên tiếng "kẽo kẹt" khe khẽ, như thể có ai đó đang đẩy nó ra.

Một tia sáng vàng vọt len lỏi chiếu vào.

Người đó nhẹ nhàng ôm tôi ra khỏi quan tài, đặt vào trong lòng.

Lòng ng-ực anh ta lạnh lẽo, như tỏa ra hàn khí, tôi theo bản năng nghĩ đó là Lý Lỗi đang diễn, chắc hẳn đã đến phân cảnh anh ta lẻn vào linh đường bế "th-i th-ể" tôi lên.

Nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Không biết từ lúc nào, xung quanh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Giữa đất trời dường như chỉ còn tôi và người này, tôi lập tức bừng tỉnh.

Là anh ta.

Là người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ tôi đêm qua.

Cả người tôi vô lực, mềm nhũn tựa như không có xương, yếu ớt tựa vào vòng tay anh ta, nhưng lại sợ đến mức run rẩy không kiểm soát được.

Chỉ cần nghĩ đến việc kẻ đang ôm tôi lúc này có thể là một con quỷ mặt mũi dữ tợn, tôi không dám quay đầu nhìn.

Trong đầu thoáng qua vô số cảnh tượng kinh điển của những bộ phim ma.

Thế nhưng, anh ta lại càng siết chặt vòng tay hơn.

Cánh tay rắn chắc siết chặt eo tôi, môi anh ta chậm rãi lướt đến bên tai tôi, bật ra một tiếng cười khẽ:
"Em sợ ta ư?"

Làn hơi lạnh lẽo lượn lờ nơi vành tai, khiến tôi rùng mình một cái.

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng, cuống quýt lắp bắp: "Tôi, tôi… tôi đốt tiền vàng mã cho anh nhé? Siêu xe, biệt thự, tất cả tôi đốt hết cho anh! Đại ca, xin anh tha cho tôi đi, trên tôi còn cha mẹ già, dưới tôi còn con nhỏ… Tôi, tôi chưa thể ch-ết được mà!"

Anh ta lặp lại lời tôi, giọng điệu lạnh nhạt, mang theo chút ý vị khó lường: "Trên có cha mẹ già…"

"Dưới có… con nhỏ?"

Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm giác được anh ta đang tức giận.

Tôi vội vàng cười gượng, chữa cháy ngay lập tức: "Hì hì, tôi nuôi một bé mèo với một bé cún thôi, chúng là con cưng của tôi đấy~"

Người phía sau khẽ bật cười, làn hơi lạnh băng phả lên sau gáy tôi.

Tôi theo phản xạ rụt cổ lại.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ vô cùng không hợp hoàn cảnh, ma quỷ cũng biết thở sao?

"Khanh Khanh.”

Giọng anh ta trầm thấp, mang theo chút dư vị mê hoặc, gọi cái tên này vô cùng triền miên.

Tên tôi là Vân Khanh Lạc.

Người thân bạn bè đều gọi tôi là Lạc Lạc, chưa từng có ai gọi tôi là Khanh Khanh, ngoại trừ con quỷ này.

Điều kỳ lạ là, tôi lại không hề cảm  thấy xa lạ chút nào.

Giống như tôi đã nghe tiếng gọi ấy hàng nghìn hàng vạn lần trước đây vậy.

Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai tôi, muốn xoay tôi lại, đối diện với anh ta.

Tôi hoảng sợ!

Ra sức kháng cự!

"Đừng đừng đừng, cầu xin anh đấy, chúng ta có thể… giữ lại chút bí ẩn cho nhau không?"

Anh ta khẽ thở dài, giọng nói bình thản, tựa như một câu trần thuật đơn thuần: "Ta đã nghĩ đến vô số cách để tái ngộ em. Nhưng chưa từng nghĩ rằng… em lại sợ ta."

Tim tôi bỗng nhiên thắt lại.

Giống như mình vừa phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ.

Nhưng anh ta là quỷ, tôi là người, chúng tôi chỉ là những kẻ xa lạ lướt qua nhau, loại cảm xúc này thật kỳ lạ.

Anh ta không ép tôi nữa.

Trước khi biến mất, anh ta còn để lại một câu: "Khanh Khanh, hãy cẩn thận với vị đạo diễn kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play