Tôi là một diễn viên vô danh, chỉ là một cái tên mờ nhạt trong giới giải trí.
Thời kỳ phim ảnh đóng băng, đã gần nửa năm tôi không nhận được vai diễn nào, mỗi ngày chỉ ở nhà giúp mẹ bán đặc sản quê.
Hôm đó, vừa làm xong việc thì tôi nhận được cuộc gọi từ một đạo diễn từng hợp tác trước đây. Ông ấy hỏi tôi có muốn nhận một bộ phim ngắn kinh dị không, nhưng cát-xê không cao.
Tôi vui mừng khôn xiết, lập tức đồng ý ngay.
Không lâu sau, đạo diễn gửi kịch bản qua WeChat. Lúc này tôi mới biết mình sẽ vào vai một cô dâu ma bị ép kết hôn âm.
Vì là phim ngắn nên tiến độ quay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai máy.
Đạo diễn không làm lễ khai máy, cũng chẳng có bao lì xì may mắn, chỉ bắt tay vào quay luôn.
Nam chính có chút bất mãn, còn trêu đùa với tôi: "Quay phim kinh dị phải kiêng kỵ đủ thứ, vậy mà đạo diễn của chúng ta chẳng chút e dè, không sợ quỷ thần tìm tới sao?"
Tôi cẩn thận lắc đầu.
Đạo diễn có sợ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thì có.
Bối cảnh quay được chọn là một căn biệt thự bỏ hoang, âm u và tăm tối. Chẳng cần thêm ánh sáng, bầu không khí kinh dị đã ngập tràn.
Rất nhanh đã đến cảnh kết hôn âm.
Đây là một phân đoạn quan trọng, bối cảnh được dựng rất chỉn chu. Xung quanh treo đầy lụa đỏ, nhưng cặp nến long phụng lại có màu trắng.
Chính giữa căn phòng là một cỗ quan tài sơn đen.
Nắp quan tài khắc hình một con mãng xà đen tuyền, thân rắn uốn lượn, đầu ngẩng cao, đồng tử dựng đứng lạnh lẽo và ch-ết chóc.
Chỉ liếc nhìn một cái, tôi đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, như thể thực sự bị một con rắn khổng lồ khóa chặt ánh mắt.
Không biết tổ đạo cụ tìm đâu ra thứ này, đúng là chịu chơi thật.
Tiếng "Action!" của đạo diễn vang lên, và khoảnh khắc đó, tôi như thực sự hóa thân thành tân nương trong kịch bản.
Hai gia đinh kẹp chặt lấy tôi, cánh tay cứng như gọng kìm, không tài nào giãy giụa.
Bà mối đè đầu tôi hành lễ, giọng ai đó kéo dài: "Nhất bái thiên địa..."
"Nhị bái cao đường..."
"Phu thê giao bái... Tiễn vào động phòng..."
"Lễ thành."
Tôi bị trói chặt, nhét vào cỗ quan tài có con rắn kỳ dị kia.
Nắp quan tài chầm chậm khép lại, che đi tia sáng cuối cùng.
Bóng tối trước mắt đặc quánh như mực.
Cuối cùng tôi cũng sụp đổ, gào khóc thảm thiết trong không gian chật hẹp và ngột ngạt này.
Ngay khoảnh khắc đó, dường như có một tiếng thở dài vương vấn bên tai, mơ hồ mà sâu thẳm.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng thở dài ấy kéo tôi khỏi cơn nhập tâm vào vai diễn, lôi thẳng tôi về với thực tại.
Tôi lạnh toát cả người, mồ hôi chảy ròng ròng.
Bên ngoài quan tài, cuối cùng cũng vang lên tiếng "Cut!" của đạo diễn.
Nhân viên vội vã mở nắp, đỡ tôi ra ngoài.
Đạo diễn cười rạng rỡ khen ngợi: "Diễn tốt lắm, xem ra đã nghiên cứu nhân vật rất kỹ."
Mặt tôi tái nhợt, gượng cười đáp lại.
Do dự hồi lâu, tôi vẫn quyết định không kể chuyện vừa xảy ra trong quan tài cho đạo diễn biết.