Về đến khách sạn, tôi bật hết tất cả đèn và TV lên, rồi mới lấy quần áo đi tắm.

Tắm xong bước ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng tôi lại không dám ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh cỗ quan tài đen kịt, con rắn đen sống động như thật, và tiếng thở dài mơ hồ kia lại ùa về trong tâm trí.

Tôi không quen thân với các nữ diễn viên trong đoàn, nên chỉ có thể gọi video cho cô bạn thân Dương Vân qua WeChat, kể hết chuyện xảy ra lúc quay phim hôm nay.

Cô ấy cũng bị dọa đến hoảng hồn.

Dương Vân bảo tôi chờ một lát, để cô ấy tìm người tra thử xem sao.

Một lúc sau, sắc mặt cô ấy tái mét: "Lạc Lạc, đừng quay nữa, mai lập tức mua vé máy bay về nhà đi!"

Tôi sững sờ: "Hả? Sao thế?"

"Tòa biệt thự bỏ hoang đó là ngôi nhà ma nổi tiếng ở khu vực này, từng xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ không thể giải thích!"

Dương Vân càng nói càng tức giận: "Rốt cuộc ai là người chọn bối cảnh cho đoàn phim các cậu vậy? Chẳng khác nào đẩy mọi người vào hố lửa!"

Nghe cô ấy nói thế, tôi bỗng cảm thấy cả căn phòng lạnh buốt.

Tôi vội kéo chăn quấn chặt người: "Nhưng mà mình đã ký hợp đồng rồi, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mình không trả nổi, hơn nữa mình thực sự rất trân trọng cơ hội này."

"Vậy mai cậu nói với đạo diễn, đề nghị đổi địa điểm quay đi."

"Được."

Cứ thế, hai đứa trò chuyện rời rạc, tôi cố gắng chống mắt để giữ tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn thiếp đi lúc nào không hay.

Trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp:  "Khanh Khanh, cuối cùng ta cũng tìm được em rồi."

Giọng nói ấy trầm ấm, mang theo một sự cưng chiều và lưu luyến khôn cùng.

Tôi muốn tỉnh lại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt.

Mơ hồ trong bóng tối, tôi nhìn không rõ diện mạo người trước mặt.

Càng sốt ruột càng vô ích, khiến tôi khó chịu đến nhíu chặt mày.

Người kia bật cười khẽ: "Làm nũng."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lập tức bật người ngồi dậy.

Không biết từ lúc nào, cuộc gọi video đã bị cắt.

Quần áo vẫn ngay ngắn trên người, dường như chẳng có gì khác thường… ngoại trừ cảm giác lành lạnh còn vương trên da.

Tâm trạng bất an suốt dọc đường đến phim trường, tôi lập tức kéo đạo diễn sang một bên, khẩn trương nói: "Đạo diễn, căn biệt thự này có vấn đề, nó thực sự bị ma ám! Nó nổi tiếng khắp vùng vì những chuyện kỳ bí đấy!"

Đạo diễn cười hớn hở: "Đó chính là điều tôi cần, sự chân thực và danh tiếng của nơi này. Nếu không, phim kinh phí thấp như chúng ta thì làm sao thu hút chủ đề bàn tán?"

Trong lòng tôi cảm thấy lạnh ngắt.

Cảm giác như có một bàn tay vô hình đã giăng sẵn một tấm lưới khổng lồ, tôi bị cuốn vào không cách nào thoát ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play