Thẩm Kiều Ninh nhận ra ánh mắt của cậu ấy, cô có chút bất lực dừng lại: “Đồng chí, ánh mắt này, cậu thu lại chút đi? Mặc dù để lộ ra ngoài là để người khác nhìn nhưng ánh mắt của cậu, hửm? Còn nhìn như vậy nữa, tôi sẽ nói lời nặng đấy?”
Cô để ý đến lòng tự trọng của thanh niên này nên không nói quá thẳng thắn.
“Biết rồi, biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Đỗ Tư Viễn lập tức đưa tay che mắt nhưng vẫn len lén nhìn qua kẽ tay, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đi trước cô, miệng lẩm bẩm:
“Đôi khi tôi cảm thấy cậu còn giống cô giáo hơn cả cô Quý nữa.”
Thẩm Kiều Ninh nhìn dáng vẻ tinh nghịch của cậu ấy chỉ có thể lắc đầu. Đồng chí Đỗ này có lẽ đúng là gia cảnh không tệ, tính cách cậu ấy khiến cô nhớ đến một số học sinh mà kiếp trước cô từng dạy, tâm hồn trẻ trung hơn, lạc quan hơn nhiều so với đa số mọi người ở đây.
Trên hành lang, Quý Ngọc Lan bắt gặp bọn họ, trong lòng cô ấy đang rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy biểu cảm thoải mái của họ, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Thấy hai người vẫn giữ tâm thái thế này tôi cũng yên tâm rồi. Đi thôi, vào trong với tôi.”
Các đồng chí phụ trách của từng đội đã có mặt đông đủ để cùng thảo luận về cuộc thi tác phẩm ngắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT