Lời giải thích của Thẩm Kiều Ninh khiến mọi người bất ngờ, đặc biệt là Tông Tiểu Cầm và Chân Tuyết. Một người muốn hạ bệ cô để bản thân có thể nhảy độc vũ, một người muốn hạ bệ cô để lấy lại thể diện, nghe cô nói vậy, mặt cả hai đều xanh mét.
Chân Tuyết lên tiếng chế giễu: "Độc vũ gì chứ, cô sao? Cô có thể tự viết vũ đạo hay sao? Nếu đã giỏi như vậy thì sao còn bị đưa đến cái huyện nhỏ bé này của chúng tôi cơ chứ?"
Mọi người đều biết, đoàn văn công của quân đội tuyển người công khai, nếu thật sự giỏi như vậy, sao lại không thi đậu vào quân đội?
Chủ nhiệm Liêu ngạc nhiên trước tài năng của học sinh trước tiên, sau đó lại tự xấu hổ, là tư tưởng của ông không đủ tiến bộ, chỉ vì vài chữ mà bị dẫn dắt, tưởng rằng đó là thư tình.
Nhưng nghe Chân Tuyết nói vậy, ông cũng bình tĩnh hơn một chút: "Em nói đây là tên một điệu nhảy, có thể chứng minh không?"
"Đúng vậy, ít nhất cũng phải nhảy được điệu nhảy đó ra chứ, còn phải là điệu nhảy phù hợp với chủ đề nữa." Chân Tuyết nói ngay.
Chủ nhiệm Liêu liếc nhìn Chân Tuyết nhưng không ngăn cản, chỉ nhìn Thẩm Kiều Ninh với ánh mắt mong đợi. Nếu đoàn văn công nhỏ bé của họ thật sự có người có thể tự sáng tác thì đó là chuyện tuyệt vời biết bao: "Nếu nhảy tốt, lần độc vũ này sẽ là của em, còn có thể lập tức chuyển hồ sơ của em đến đoàn văn công."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT