Từ bến đò đến huyện nha, dọc đường chỉ có tiếng lăn lộc cộc của bánh xe ngựa. Vì trong xe, Lục Lân trầm mặc, Trương Hỉ cũng có thần sắc nặng nề cho nên ngay cả Lưu Lão Nhị vốn thích huyên thuyên cũng không dám mở miệng.
Hắn vốn là người ưa náo nhiệt, miệng lưỡi lanh lẹ, vậy mà mới làm xa phu cho đại nhân được nửa tháng, hắn cảm thấy bản thân ngày càng ít lời hơn.
Trương Hỉ không nói gì cũng bởi Lục Lân đang im lặng. Hắn đoán có lẽ công tử đang không vui.
Trước đây, hắn không biết nhiều về thiếu phu nhân, bởi hắn ở ngoại viện, rất hiếm khi thấy nàng mà công tử cũng chưa bao giờ nhắc đến thiếu phu nhân trước mặt hắn.
Dĩ nhiên, hắn biết công tử không thích thiếu phu nhân. Thậm chí, trước kia hắn còn cảm thấy tiếc nuối thay cho công tử, giống như toàn bộ Lục phủ, giống như cả kinh thành.
Một công tử xuất thân danh môn cao quý như vậy, tướng mạo tuấn dật, lại là tài tử đệ nhất kinh thành, tân khoa bảng nhãn thế nhưng lại phải cưới một cô nương xuất thân thôn dã chỉ vì một tín vật.
Từ nhỏ hắn đã theo hầu công tử, đương nhiên cảm thấy bất bình thay cho người, thấy đáng tiếc cho người, cũng khó tránh khỏi có chút không thích thiếu phu nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT