Nửa canh giờ tiếp theo, Tiết Dư không thể xem bất kỳ thứ gì.
Thiên Quỳ chiếm cứ nửa bàn, xòe cả hai cánh ra, như một con bướm vàng khổng lồ chiếm hết tầm nhìn của nàng.
Có thể thấy, hắn thật sự canh cánh trong lòng với Hứa Duẫn Thanh đó, cũng thật sự bị câu nói của Tiết Dư chọc tức, đến mức nằm bò một lúc, liền đột nhiên ngẩng đầu lên, mài móng vuốt, rồi lại vỗ cánh, vẻ mặt bực bội như sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.
Tiết Dư dùng đầu bút chọc vào chóp mũi ướt át của hắn, thấy hắn lập tức ngẩng đôi mắt tròn xoe màu vàng kim lên nhìn nàng, nói: “Vừa rồi chàng cũng nghe thấy rồi, chuyện vu oan giá họa.”
“Sao lại tức giận như vậy.”
Nàng nói thì nói vậy, nhưng không có ý ngăn cản, tiểu Thiên Quỳ nằm bò bên trái, nàng liền xem văn thư bên phải, hắn đi loanh quanh trong nội điện, nàng liền thỉnh thoảng nhìn một cái, sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên lao ra ngoài như chớp.
Tiết Dư vẫy tay gọi thị vệ: “Đi theo công tử, hắn muốn làm gì thì cứ để hắn làm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT