Vệ Uẩn chỉ cảm thấy mình rơi vào một giấc mơ chẳng mấy đẹp đẽ. Dù khi tỉnh dậy, cậu đã quên sạch nội dung cụ thể của giấc mơ ấy, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cậu chán ghét nó.
Vệ Uẩn căm ghét bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của mình.
Từ khi bị quỷ thần quấy nhiễu đôi mắt trên tế đàn, cậu đặc biệt chú ý đến chuyện này. Và giấc mơ vô danh kia dường như còn phóng đại nỗi ám ảnh ấy, khiến Vệ Uẩn cứ có cảm giác tầng sương máu kia vẫn còn bao phủ trong đôi mắt cậu.
Sau khi tỉnh lại, cậu chớp mắt vài cái, cảm thấy hơi nhức mỏi. Chỉ đến khi xác nhận mình có thể nhìn rõ, cậu mới gạt bỏ giấc mơ vô nghĩa ấy khỏi tâm trí, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Hôm qua cậu đã trao đổi với y tá, hôm nay có thể xuất viện.
Dù bệnh viện bảo mật rất tốt, nhưng cậu cũng không muốn ở lại lâu. May mà cậu chẳng có thứ gì đặc biệt cần mang theo—ngoại trừ bộ áo cưới cổ trang kia. Chỉ cần rửa mặt xong, chờ y tá đến kiểm tra phòng rồi làm thủ tục là có thể rời đi.
Trong đầu nghĩ đến đủ thứ chuyện, đôi mày Vệ Uẩn hơi giãn ra. Nhưng khi vừa bước vào phòng tắm, ánh mắt cậu bỗng khựng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play