Cảnh Vinh giống như một người cha già đang trông con ăn cơm, mọi chuyện đều đợi Lâm Xuân Hiểu no bụng rồi mới tính.  
Lâm Xuân Hiểu cúi đầu nhấm nháp chiếc bánh bao, đầu rúc sau lưng Cảnh Vinh, đôi mắt đảo lia lịa nhưng im thin thít.  
Vị đại phu khẽ lắc đầu thở dài, khóe miệng nhếch lên nụ cười, tay xoa xoa cuốn sách trên bàn, nói: "Ta đã đoán là độc do cháu bỏ."  
Khi nhìn thấy vết bỏng trên chân Lâm Xuân Hiểu, bà đã nghi ngờ, đến tận bây giờ mới xác định đứa trẻ ăn mày này chính là hậu nhân của họ Lâm.  
Cảnh Vinh quay lại nhìn vị đại phu, che chắn Lâm Xuân Hiểu sau lưng, khí thế quanh người biến đổi.  
Vị đại phu bình thản cười, nhấc cuốn sách lên, giọng hoài niệm pha chút tự giễu: "Lâm gia chủ từng chỉ điểm y thuật cho ta đôi chút, có lẽ bà ấy không nhớ, nhưng trong lòng ta luôn xem bà ấy là ân sư."  
Cuốn sách này chính do Lâm gia chủ tặng, đối với bà vô cùng trân quý.  
Vị đại phu đặt sách xuống, nhìn Cảnh Vinh và Lâm Xuân Hiểu, khoanh tay nói: "Ta chỉ là một đại phu, chuyên chữa bệnh cứu người, những chuyện khác ta không muốn biết. Khi chân cháu lành, hai người hãy rời khỏi Lâm Gia thôn đi."  
Cảnh Vinh thu hồi khí lạnh, cúi đầu đáp: "Đương nhiên."  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play