Lâm phu lang ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của Cảnh Vinh, bất giác dở khóc dở cười. Ông hiểu ngay rằng thói ham mê sắc đẹp của con trai mình lại tái phát.
Ông nhẹ giọng trách mắng: “Xuân Hiểu, đây là tiểu thiếu chủ của Cảnh gia, đến nhờ mẫu thân con chữa bệnh, không được vô lễ.”
Lâm gia chủ đời trước có giao tình sâu đậm với phụ thân của Cảnh Vinh, nên mới gửi nàng đến chữa trị khi nàng vừa tròn mười tuổi. Theo bối phận, Lâm Xuân Hiểu phải gọi nàng là tiểu di.
Nhưng nghĩ đến việc hai người chỉ cách nhau bảy tuổi, Lâm phu lang sợ rằng xưng hô như vậy sẽ khiến Cảnh Vinh khó xử, liền bảo: “Mau gọi là Cảnh thiếu chủ.”
Lâm Xuân Hiểu tuy nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng háo sắc, nhất quyết không chịu đổi cách xưng hô. Khi Lâm phu lang định kéo cậu đi, cậu liền ôm chặt lấy chân Cảnh Vinh, xoay người lanh lẹ né tránh, vừa chạy vừa kêu lớn:
“Tỷ tỷ ơi, cứu đệ !”
Dù tâm trạng Cảnh Vinh khi ấy không tốt do bệnh tật, nàng vẫn không nhịn được mà bật cười. Nàng đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ đang ngẩng cao của cậu bé.
Sau khi bị bế đi, không biết Lâm phu lang đã răn dạy thế nào, nhưng lần sau gặp lại, Xuân Hiểu không còn dám gọi nàng là "tỷ tỷ" trước mặt người khác nữa.
Cảnh Vinh ở Lâm gia nửa năm, đến ngày rời đi, Xuân Hiểu là người khóc to nhất. Một tay cậu bé níu lấy tay áo nàng, tay kia lau nước mắt nước mũi, bờ vai nhỏ run rẩy, nghẹn ngào không nói nên lời.
Cảnh Vinh dịu dàng đặt tay lên đầu cậu, mềm lòng hứa:
“Nếu sau này con còn nhớ ta, khi lớn lên hãy đến Cảnh gia trang tìm ta. Ta sẽ dạy con võ công, nhận con làm đệ tử, được không?”
Xuân Hiểu đỏ hoe mắt, quay đầu nhìn về phía cha mẹ, môi bĩu ra, rõ ràng nếu họ dám phản đối, cậu bé sẽ lăn ra đất ăn vạ ngay lập tức.
Lâm phu nhân và phu lang chỉ có một đứa con duy nhất, thương yêu còn không hết, sao có thể từ chối? Hơn nữa, Cảnh gia là danh môn trong giang hồ, dù Xuân Hiểu không học võ, có một thiếu chủ danh môn làm sư phụ cũng là một chuyện tốt.
Thế nhưng vài năm sau, Cảnh Vinh chưa kịp nhận được thư của Xuân Hiểu thì đã thấy nửa mảnh lụa nhuốm máu được gửi đến.
Có lẽ Lâm gia chủ lúc đó đã rơi vào đường cùng, không còn ai để tin tưởng, nên mới nhớ đến Cảnh Vinh—mong nàng nhớ đến ân tình mà Lâm gia từng dành cho nàng, giao phó Xuân Hiểu cho vị sư phụ chưa từng chính thức bái lạy này.
Cảnh Vinh không thể tưởng tượng được tâm trạng của Lâm gia chủ lúc đó. Phải chăng bà tin rằng Cảnh gia trang có thể bảo vệ đứa trẻ này?
Nàng đã đi khắp Lâm phủ, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Xuân Hiểu.
Thi thể người Lâm gia được dân làng thu dọn, nhưng sau trận hỏa hoạn dữ dội, không ai phân biệt được ai với ai. Dù Lâm gia có ít trẻ con, nhưng Xuân Hiểu cũng không phải là đứa trẻ duy nhất. Không ai dám chắc trong số những thi thể kia có cậu hay không.
Nếu Xuân Hiểu còn sống, nàng nhất định sẽ tìm được cậu.
———
Sau khi rời khỏi Lâm phủ, Cảnh Vinh tìm một nơi trọ trong trấn. Lâm thôn không phải vùng hẻo lánh, trái lại rất phồn hoa, phố xá nhộn nhịp với đủ hàng quán. Nàng chọn một khách điếm gần y quán để tiện dò hỏi tin tức.
Vừa bước đến gần, nàng đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ bên trong:
“Không phải đại phu sao? Chỉ chút bệnh vặt mà cũng không chữa được à?”
Giọng đại phu trầm ổn, xen chút nhẫn nại:
“Đã nói rồi, đây không phải bệnh, mà là trúng độc.”
Cảnh Vinh khựng lại, ánh mắt trầm xuống.
Người đời đều biết Lâm gia là danh y thế gia, nhưng ít ai nhớ rằng phu lang của Lâm lão gia chủ từng là cao thủ dụng độc khiến giang hồ khiếp sợ. Sau khi thành thân với danh y, ông mới lui về ở ẩn.
Trong y quán, người kia vẫn không chịu buông tha, đại phu liền đặt sách xuống, dựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn thẳng vào đối phương, nhếch môi cười lạnh:
“Loại độc này có tên ‘Không Sạch Sẽ ’, là độc dược đặc chế của Lâm gia. Người trúng độc này… chắc hẳn tự hiểu bản thân đã làm gì.”
Người kia lập tức biến sắc, ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ, nhưng vẫn cố cứng giọng:
“Ngươi nói ai không sạch sẽ? Ngươi không muốn mở y quán nữa à?”
Đại phu hờ hững lật sách, chậm rãi nói:
“Ta chỉ nói tên độc dược. Dù có bị đưa ra quan phủ, ta cũng sẽ không thừa nhận.”
“Còn giải dược?”
“Ta không biết.”
Người nọ nghiến răng, giận dữ bỏ đi. Trước khi đi còn quay đầu nhổ một bãi nước bọt vào y quán, thấp giọng nguyền rủa: “Lang băm!”
Đại phu chẳng buồn để tâm, chỉ nhếch môi cười nhạt:
“Ta chữa bệnh cho người, không phải thú vật.”
Cảnh Vinh liếc nhìn y quán, rồi nhìn theo bóng dáng kẻ vừa rời đi, ánh mắt đầy suy tư.
———
Chiều hôm đó, nàng đặt một tấm biển nhỏ trước quán trà gần y quán, thuê một chiếc bàn, ngồi ngay dưới bóng râm.
Mọi người đi qua tò mò dừng lại nhìn. Trên tấm biển là dòng chữ:
“Gia đạo sa sút, bán bí phương tổ truyền, chuyên giải độc dược hiếm gặp.”
Trong hẻm nhỏ gần đó, một đứa bé ăn mày nheo mắt nhìn dòng chữ, khẽ nghiến răng.
****
Cảnh Vinh vừa ngồi chưa lâu đã có người đến hỏi han. Dù tuổi còn trẻ, khí chất nàng toát ra khác hẳn người thường, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nàng không phải con cháu gia đình bình thường.
Một người cười thử thăm dò:
“Cô nương có thể giải được những loại độc gì? Làm sao chúng tôi biết cô nương không phải kẻ lừa đảo giang hồ?”
Thông thường, chẳng ai buồn để ý đến nàng. Nhưng đúng lúc này, không ít người trong Lâm thôn vừa bị trúng độc, khiến sự xuất hiện của nàng càng thêm đáng chú ý.
Cảnh Vinh đáp:
“Ngươi có thể kiểm tra ta, xem tại hạ có giải được hay không.”
Nàng ngừng lại một chút rồi bổ sung:
“Nếu không giải được, sẽ không lấy bạc.”