Từ xa, Thẩm Tuyết Phong nhìn thấy cửa mở thì vui mừng khôn xiết, vỗ tay nói:
"Hay quá! Quả nhiên chiêu này hữu dụng! Chúng ta đi vào trước đi!"
Đám cung nữ không giám làm quý nhân bị thương, nhưng lại lo lắng chuyện Thẩm Tuyết Phong tự ý đánh chuông làm náo loạn học đường. Một nhóm người nhìn nhau, chẳng ai biết phải làm thế nào.
Nhưng Thẩm Tuyết Phong đã hạ quyết tâm, có bị phạt cũng không sợ. Là người cuối cùng bước vào học đường, hắn vừa đặt chân qua bậc cửa liền cảm nhận được mùi hương dày đặc trong điện. Bằng kinh nghiệm nhiều năm uống thuốc, hắn lập tức nhận ra trong hương liệu thoang thoảng mùi máu tanh nồng…
Dường như có người bị thương.
Ánh mắt đảo nhanh một vòng, hắn thấy tấm thảm nhung quý giá phủ kín sàn nhà, bàn ghế ngay ngắn chỉnh tề, hoàng tử và công chúa ai nấy đều có vẻ chán chường, ngồi tại chỗ chơi đùa, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đã bị sự bình thản này che lấp đi.
Là một thư đồng mới nhập học, Thẩm Tuyết Phong nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Trước áp lực vô hình đó, hắn đưa mắt nhìn khắp gian phòng, cuối cùng dừng lại ở một góc tối âm u.
Nơi đó có một người đang ngồi. Người kia cũng vừa vặn ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc, âm trầm đến mức khiến sống lưng Thẩm Tuyết Phong lạnh toát.
Đó chính là Tam điện hạ Cơ Ngộ.
Thiếu niên kia ăn mặc vô cùng đơn bạc nhưng cũng không cũ nát, sống lưng thẳng tắp mà ngồi ở đó, trước mặt là vài cuốn sách chưa hề mở ra. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Tuyết Phong như bị giật mình, vội thu lại tầm mắt, cúi đầu thật thấp, lặng lẽ lùi vào góc tối.
Thẩm Tuyết Phong vẫn cảm nhận ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như loài rắn độc nhìn chăm chú.
Quả nhiên đáng sợ!
Hắn căng da đầu, cẩn thận tiến đến gần, ngồi xuống chiếc bàn phía trước tam điện hạ. trong mũi lập tức tràn ngập mùi máu tươi rỉ sắt khiến hắn khó chịu, suýt nữa thì nôn ra.
"Điện… điện hạ, ta là Thẩm Tuyết Phong…"
Thẩm Tuyết Phong căng cứng da đầu, cổ như bị lên dây cót, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh
Ý định tiếp cận lập tức bị dập tắt.
Thẩm Tuyết Phong siết chặt góc áo, căng thẳng đến mức tay chảy mồ hôi lạnh túa, cả người cứng đờ.
Tại sao không ai nói cho hắn biết rằng vị hoàng đế tương lai này khi còn nhỏ lại đáng sợ như vậy chứ?
Cũng có lẽ vì cảm thấy kẻ xuất thân thấp kém thì bản tính nhát gan, nên mãi một lúc lâu sau, Cơ Ngộ mới lặng lẽ thu ánh mắt lại.
Ánh mắt đánh giá của hắn trước sau như một lạnh lùng, thản nhiên, tuyệt nhiên không mang theo sự hiếu kỳ hay phiền hà. Đôi mắt ấy sắc bén và thâm trầm như rắn độc ẩn mình trong băng tuyết, siết chặt lấy Thẩm Tuyết Phong.
Máu từ vết thương rỉ ra, thấm vào tấm đệm mềm dưới đầu gối, rồi lan rộng, nhuộm đỏ lớp nhung thảm trắng muốt.
Tấm thảm này thông thường cứ hai ba ngày lại được thay mới. Bởi vì những vệt máu như hôm nay thỉnh thoảng lại xuất hiện, cung nhân cảm thấy dơ bẩn, liền đem đốt đi, hôm sau sẽ trải một tấm khác.
Hơn nửa khuôn mặt Cơ Ngộ ẩn trong bóng tối, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không hề cảm thấy đau đớn. Hắn cũng không rên rỉ hay nhúc nhích, bởi vì hắn biết dù có kêu lên, tiên sinh cũng sẽ không gọi tên hắn để điểm danh. Cuốn sách trước mặt vẫn mở, nhưng từ đầu đến cuối chưa lật dù chỉ một trang.
Một kẻ dư thừa từ khi sinh ra đã mang thân phận thấp hèn, từ lúc mẫu thân bị ép treo cổ tự vẫn, hắn đã sống lặng lẽ trong từng góc tối của hoàng cung, như một chiếc bóng vô hình. Trong mắt mọi người, hắn chỉ là một món đồ chơi bất kỳ hoàng tử, công chúa nào cũng có thể tùy ý chà đạp, một kẻ sinh ra để bị bắt nạt.
Chính vì vậy, hắn chỉ lặng lẽ quan sát Thẩm Tuyết Phong. Quan sát xem khi ngửi thấy mùi máu, khi nhìn thấy vết thương, liệu thiếu niên kia có để lộ ra biểu cảm ghê tởm hay không.
Cơ Ngộ không cảm thấy tò mò. Tựa như hắn cũng không hề quan tâm lý do vì sao Thẩm Tuyết Phong lại trở thành thư đồng của mình.
Cơ Ngộ chỉ đang chờ đợi Thẩm Tuyết Phong bộc phát phản ứng. Bởi vì, từ trước đến nay, bất kể là ai, khi nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng duy nhất của họ chính là chán ghét. Thẩm Tuyết Phong hẳn cũng không ngoại lệ.
Mặc dù không hiểu biết nhiều, nhưng hắn Thẩm Tuyết Phong nhất định là con trai được sủng ái của trọng thần, thiếu niên vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của các hoàng tử và công chúa. Hăn lớn lên xinh đẹp, vì ở chỗ tối nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt,Ánh sáng lờ mờ chỉ chiếu rọi một phần gương mặt, nhưng làn da trắng nõn vẫn nổi bật rõ ràng. Tuy nhiên, vóc dáng hắn có phần mảnh mai, đôi môi tuy đỏ nhưng không quá đầy đặn. Ngay cả hoa văn trên y phục cũng được thêu dệt vô cùng tinh tế, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Từ lúc bước vào học đường đến giờ, Thẩm Tuyết Phong chưa từng nói với Cơ Ngộ một lời nào. Nhưng Cơ Ngộ có thể nhận ra ánh mắt hắn đã quét qua vết máu đỏ tươi trên tấm nhung thảm. Hắn cũng nghe thấy những tiếng ho nhẹ của đối phương, nhưng lại không hề phát ra quá nhiều âm thanh khác.
Bàn tay trắng nõn khẽ run rẩy, đôi môi bị hắn cắn qua cắn lại, đến mức sắp rướm máu. Nhát gan như vậy, thế mà vẫn cố chấp muốn làm thư đồng cho hắn. Cơ Ngộ khẽ nheo mắt lại.
Tan học, hai người vẫn ngồi im tại chỗ, không hề nhúc nhích. Vị trí này không có lò sưởi, vậy mà Cơ Ngộ chẳng hề kêu lạnh, cũng không than đau. Thẩm Tuyết Phong rùng mình một cái. Cảm giác như tam điện hạ có khả năng nhẫn nhịn quá mức, rõ ràng bị thương mà vẫn có thể bình thản ngồi trong học đường nghe giảng. Hắn thậm chí còn hoài nghi, liệu Cơ Ngộ có thực sự biết đau không!
Trong học đường lúc này không có ai khác. Thẩm Tuyết Phong đặt bút xuống, xoay người lục lọi trong túi thơm tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, lấy ra một bình sứ nhỏ, rồi cẩn thận đặt trước mặt Cơ Ngộ.
“Điện, điện hạ, đây là thuốc cầm máu… Trước kia ta hay vô ý bị thương, nên tỷ tỷ đã chuẩn bị sẵn cho ta…”
Cơ Ngộ lặng lẽ nhìn hắn, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Lần này, Thẩm Tuyết Phong thực sự bị dọa sợ. Hắn cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt Cơ Ngộ đường nét sắc sảo nhưng nhợt nhạt, đôi môi lạnh lẽo thiếu sức sống, và đôi mắt sâu thẳm như phủ một màn sương mù. Thẩm Tuyết Phong vô thức hít vào mấy hơi, nhưng mùi máu tanh quá nồng khiến hắn ho khan dữ dội, ho đến mức mặt đỏ bừng.
“Điện hạ… Ngài không sao chứ?”
Hắn lấy hết can đảm, dè dặt hỏi. Do dự một lát, Thẩm Tuyết Phong bỗng bật thốt:
“Nếu không… nếu không thì hôm nay điện hạ cứ nghỉ ngơi đi, bài tập để ta viết thay cho.”
Nói xong, hắn lại chột dạ, cụp mắt xuống, dáng vẻ đầy thấp thỏm, lặng lẽ quan sát phản ứng của Cơ Ngộ.
“Ngài thấy thế nào?”