Giữa trưa tan học, Vương Bình dẫn Tạ Ngọc Bạch đến tiệm mát-xa. Lần trước cậu ghé tiệm là khi tiệm vừa được tân trang, lúc ấy Vương Phó Dương đang xào rau, nói gì thì nói cũng phải giữ Tạ Ngọc Bạch lại ăn một bữa.
Tiệm mát-xa này vốn đã được nhà họ Vương mua từ rất lâu. Trong bếp vẫn còn giữ nguyên bếp củi kiểu cũ từ thời xa lắc, dù đốt củi lửa rất ấm áp, nhưng cũng dễ xảy ra sự cố cháy nổ. Gần đây việc làm ăn của Vương Phó Dương lên như diều gặp gió, doanh thu mỗi ngày đều tăng vọt. Hắn nảy ra ý tưởng "cải tiến bếp củi" – lắp thêm hệ thống hút khói và phòng cháy, từ đó bắt đầu say mê việc nấu nướng.
Không còn cách nào khác, gặp cậu công tử nhỏ thường xuyên như vậy, Vương Phó Dương cảm thấy mình như trẻ lại. Hắn mua tre tận quê, tự tay làm một cái lò lớn, nấu nướng theo kiểu mộc mạc đến kỳ quặc.
Cách nấu ăn của hắn cũng chẳng có gì cao siêu, hoàn toàn chẳng dùng kỹ thuật hiện đại, nói thẳng ra là "hương vị nguyên thủy", nhưng Tạ Ngọc Bạch lại thích cái vị mộc mạc này. Ăn một bữa rồi có bữa hai, dần dà buổi trưa nào cũng ghé tiệm ăn cơm.
Vương Phó Dương vì có thể chinh phục khẩu vị của cậu thiếu gia, càng thêm say mê chuyện nấu ăn bằng củi. Nhân viên trong tiệm chỉ biết trơ mắt nhìn ông chủ từ thầy mát-xa biến thành đầu bếp, không dạy nghề mát-xa đã đành, giờ còn muốn họ tới học nấu ăn, ai nấy tức đến nghẹn họng mà không dám nói.
Vương Phó Dương rất hiểu khẩu vị của Tạ Ngọc Bạch, bữa nào cũng có thịt:
"Đến nào đến nào, tiểu thiếu gia, ăn nhiều một chút!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play