Tạ Ngọc Bạch khẽ chớp mắt, tay chân có chút luống cuống nhưng động tác lại tự nhiên, cúi người nhặt lấy thỏi vàng. Dù sao Thương tổng cũng không phải người giám hộ thực sự của cậu, chỉ cần cậu nhặt đủ nhanh, nghi vấn gì cũng đuổi không kịp.
Khoảnh khắc cầm lấy thỏi vàng, lá gan Đại quốc sư như được bơm phồng. Cậu là một kẻ mù, trời sinh không thấy sắc mặt người khác, giả vờ hồ đồ là được rồi.
Vả lại, tại sao cậu cần đến nhiều người giám hộ như vậy?
Thương Ngôn Qua có ơn với cậu, cậu đã trả bằng mấy lá bùa, ơn nghĩa đến đây coi như xong.
Cậu chưa đủ khổ hay sao, chẳng lẽ còn muốn lặp lại sai lầm?
Thương Ngôn Qua còn chưa kịp mở miệng, Tạ Ngọc Bạch đã đi mất, chẳng cho người ta cơ hội bày ra tư thế “giám hộ” gì cả, đến khi muốn nói gì thì cũng thấy như quá muộn rồi.
Hôm ấy, Tạ Ngọc Bạch đi ngủ sớm, còn cẩn thận khóa trái cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT