Không biết có phải ảo giác hay không, cô dường như còn ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt không diễn tả được bằng lời.
Hóa ra cảnh tượng nhìn thấy trong mơ kia không phải là ảo giác.
Đời trước khi cô cận kề tử vong, mơ hồ cảm giác được vòng ngọc trên cổ tay phát ra tia sáng nóng bỏng.
Trong cơn mông lung, cô thấy sau khi tia sáng kia vây quanh mình một vòng, cuối cùng bay về phía cổ tay cô.
Cho nên, là ngọc bội mang cô trở về?
Tô Nhiễm Nhiễm tò mò duỗi tay chạm vào nốt ruồi đỏ.
Nhưng vừa mới chạm vào, cô lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, một giây sau, hình ảnh trước mắt đã thay đổi.
Đột nhiên xảy ra biến cố, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được trợn tròn hai mắt.
Xảy ra chuyện gì thế?
Ngắm quanh bốn phía, lọt vào mắt cô là phong cảnh tuyệt mỹ như trong bức tranh cuộn tròn.
Chính giữa có một ao nước trong vắt chậm rãi chảy theo dòng, trên mặt nước tràn ngập sương khói mờ ảo.
Bên cạnh nước suối là những loại cây ăn quả không biết tên, bên kia là...cỏ dại? Cô cũng không biết tên.
Nơi xa còn có ruộng lúa nước và lúa mạch ánh vàng rực rỡ, ruộng lúa vàng kéo dài tới tận chân núi.
Tô Nhiễm Nhiễm mơ hồ cảm giác được, nơi đó cũng chưa phải tận cùng.
Tuy không nhìn tới, nhưng cô có thể cảm nhận được trong núi rừng có đủ loại động vật, còn có đủ loại thực vật mà có thể biết hoặc không biết.
So sánh ra, cỏ dại và cây ăn quả bên cạnh nước suối có vẻ bình thường, không có gì lạ.
Nhưng không hiểu sao Tô Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy cỏ và cây ăn quả đều không đơn giản.
Cỏ dại thì cô tạm thời không nhìn ra được gì, nhưng cây ăn quả thì kết đầy trái cũng có chút hấp dẫn.
Quả đỏ rực lấp lánh giống như ngọc thượng đẳng, ngăn cách mấy bước dường như có thể ngửi được hương vị thơm ngọt khiến người ta say mê.
Nhớ tới không gian trong truyền thuyết mà Lý Tuyết Thu có được khi ở trong mơ, đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm xao động.
Ngay giây tiếp theo, một quả đỏ rực xuất hiện trong tay cô.
Tô Nhiễm Nhiễm...
Đây chính là không gian trong truyền thuyết?
Nhưng mà sao không giống với không gian vô hạn của Lý Tuyết Thu vậy?
Trong không gian của Lý Tuyết Thu không có đồ vật tươi sống này, ngược lại giống như kho hàng ở siêu thị, bên trong có đủ thứ, cần gì cũng có.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta sống ở niên đại thiếu thốn vật tư, có thể nhanh chóng kiếm được rất nhiều tiền.
Tô Nhiễm Nhiễm đã trải qua chuyện trọng sinh, đối với việc mình cũng có được không gian đã bình tĩnh hơn nhiều.
Đặc biệt là cô có thể cảm nhận được, có có thể khống chế cả vùng trời này.
Không do dự nữa, cô cầm trái cây trong tay cắn một miếng vào miệng.
Chỉ nhẹ nhàng cắn một cái, trái cây mọng nước lại như nổ bung trong khoang miệng, cảm giác mát lạnh lan thẳng tới đỉnh đầu.
Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người trở nên sảng khoái tinh thần.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, dạ dày vốn không thoải mái lúc này cũng giảm bớt đi nhiều.
Khi đang chuẩn bị hái thêm một quả, bên ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Nhiễm Nhiễm thầm niệm trong lòng, một giây sau hình ảnh trước mắt đã biến thành gian phòng quen thuộc.
“Kẽo kẹt” một tiếng, là âm thanh cửa bị đẩy ra.
Theo tiếng động vang lên, bóng dáng cao lớn kia một lần nữa xuất hiện ở cửa.
Mà trong tay anh đã bưng thêm một cái bát.
Nhìn thấy anh, Tô Nhiễm Nhiễm lại nhớ tới hình ảnh đã xuất hiện ở trong giấc mơ.
Cô đã ở tuổi trung niên, vẫn được người đàn ông uy nghiêm khí phách là anh, cẩn thận che chở vào bệnh viện.
Hai mắt chớp chớp, Tô Nhiễm Nhiễm lại không nhịn được mà khóe mắt phiếm hồng.
Cho nên ở kiếp trước nữa, hóa ra anh và cô cũng từng ở bên nhau rồi!
Nếu không phải có Lý Tuyết Thu chen vào giữa giở trò quỷ, sao cô có thể vì tên du thủ du thực mà sợ hãi anh?
Tuy rằng cô cũng chưa biết ở đời đầu tiên cô gả cho anh như thế nào, nhưng chắc chắn không phải đời đó vì mang tiếng xấu mới đến với anh.
Không phải dáng vẻ người tránh không kịp.
Đời thứ hai cô thành như vậy, sao có thể có người nói cho cô biết, vợ chồng bình thường sẽ sống với nhau như thế nào?
“Dạ dày lại đau sao?”
Người ngoài cửa đi ba bước thành hai bước đã tới bên cạnh giường, bát trong tay cũng không kịp đặt xuống.
Nhìn biểu tình đau lòng trên mặt anh, Tô Nhiễm Nhiễm nhịn xuống chua xót trong đáy mắt, cười lắc đầu với anh.
“Đã không sao rồi.”
Ngày hôm qua cô hôn mê bất tỉnh vì đói bụng, trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được người đàn ông đã đút nước đường cho cô, còn đút ít nước canh.
Đến chạng vạng cô tỉnh lại, ăn cơm, lại mơ màng ngủ mất.
Mãi đến vừa rồi ăn thứ trái cây kia, thân thể rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Nghe cô nói như thế, Thẩm Hạ bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn gầy yếu.
Mãi đến khi xác nhận được khí sắc của cô đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, lúc này anh mới gật đầu.
“Ăn ít cháo trước đã.”
Nói xong anh duỗi tay ra đỡ cô ngồi dậy, dáng vẻ như lại muốn đút cho cô ăn.
Tô Nhiễm Nhiễm...
"Em muốn đi tắm trước."
Ngày hôm qua thân thể suy yếu, cô còn chưa được tắm thêm lần nào.
Tuy rằng chưa ngửi ra mùi hôi, nhưng mà thời tiết nóng nực, cả người dính nhớp, bản thân Tô Nhiễm Nhiễm còn có chút ghét bỏ chính mình.
Rũ mắt nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn nơi vạt áo, đáy lòng Thẩm Hạ có một loại cảm giác vi diệu.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày hôm qua lúc mình đút nước cho cô, miệng nhỏ mấp máy rầm rì rất đáng yêu.
Đôi mắt không nhịn được dịu dàng thêm vài phần.
Anh im lặng một lát, mới mở miệng nói: “Anh đi nấu nước cho em.”
Nghe anh nói vậy Tô Nhiễm Nhiễm cũng không từ chối, gật gật đầu đáp lời.
Cô vốn lớn lên ngũ quan đã xinh đẹp, mấy ngày nay không ăn cơm cả người gầy đến suy yếu, đôi mắt có vẻ càng to tròn hơn.
Ngoan ngoãn nghe lời gật đầu như vậy, giống y như một con mèo nhỏ đáng thương, đáng yêu không nói nên lời.
Không dám nhìn nhiều thêm, Thẩm Hạ chuyển dời ánh mắt, xoay người đi ra cửa.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Tô Nhiễm Nhiễm lại gấp không chờ nổi mở không gian của mình ra, vui đùa bên trong.
Không giống với không gian của Lý Tuyết Thu, không gian này của cô không chỉ cơ thể có thể đi vào, còn có thể dùng ý niệm khống chế mọi thứ bên trong.
Nghĩ tới mình có được linh cơ thần tiên như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Nhưng một lát sau, cô lại bình tĩnh trở lại.
Thứ quá nghịch thiên thế này, cô vẫn nên cẩn thận hơn chút.
Không phải tất cả mọi người đều mắt mờ tâm mù như người Lý gia, con gái, em gái nhà mình nói cái gì, thì đều tin theo cái đó.
Ngay cả khoai tây chiên và sữa tắm không thuộc thời không này khi lấy ra rồi, bọn họ cũng không chút nghi ngờ.
Mà không chỉ có bọn họ, ngay cả những người khác trong đội cũng như vậy.
Rõ ràng tất cả mọi người trong đại đội đều sống tằn tiện như nhau, quanh năm suốt tháng không ăn được mấy miếng thịt, nhưng mà Lý Tuyết Thu người ta vẫn luôn ăn tới miệng đầy mỡ, những người khác cứ coi như không thấy gì.
Điều kỳ quái nhất chính là, cô ta không chỉ có ăn một mình, còn thường xuyên mời một số người không thân thiết ăn thịt!
Hồi tưởng lại những chuyện kỳ lạ trong đời trước, Tô Nhiễm Nhiễm nhíu nhíu chân mày.
Người trong đại đội Thủy Kiều, đều bị Lý Tuyết Thu mê hoặc rồi sao?
Nếu không vì sao tất cả mọi người giống như bị rơi vào mê mang, sơ hở rõ ràng như vậy đều không nhìn thấy được?
Nghĩ mãi không ra, Tô Nhiễm Nhiễm đành phải để chuyện này sang một bên trước.
Chuẩn bị điều dưỡng cơ thể trước, lại tìm hiểu điểm quái dị trên người Lý Tuyết Thu.
Chẳng qua đồ vật trong không gian, cô không định sử dụng giống như Lý Tuyết Thu.
Cô sợ mình không có loại vận khí tốt giống như cô ta.
Nghĩ tới đây, cô cũng không đùa nghịch không gian nữa, mà đứng dậy tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Lúc này đã là cuối tháng sáu, sắp sang tháng bảy.
Đại đội Thủy Kiều thuộc phương Nam, lúc này đang vào thời điểm thời tiết nóng nhất.
Không chỉ nóng, còn rất ngột ngạt.
Loại thời tiết này không lâu sau, có lẽ sẽ có mưa to.
Nghĩ đến trận lũ lụt sắp xảy ra, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được lại nhíu mày.