Tô Nhiễm Nhiễm nằm ở trên giường, có chút ngơ ngác ngơ ngẩn, cả nửa ngày cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Sao lại như thế này?
Cô không phải đã chết rồi sao?
Mới chỉ một giây trước thôi, cô rõ ràng còn đang nằm trong phòng bệnh, đau đớn hành hạ tới mức ý thức mơ hồ.
Tại sao khi tỉnh lại đã thay đổi thành nơi này rồi?
Nhìn căn phòng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ở trước mắt, Tô Nhiễm Nhiễm phi thường run rẩy.
Không thể nào, đây chính là gian phòng cũ mà cô và người nọ đã ly hôn từng ở.
Khác với nhà tranh của những người khác ở trong đội sản xuất, trần nhà của ngôi nhà này được lợp bằng từng hàng mái ngói ngay ngắn chỉnh tề.
Hai bên tường đều có một cái cửa sổ.
Khác với loại cửa sổ lớn của đời sau, có thể chiếm trọn cả nửa bức tường, cửa sổ thời này nhỏ đến đáng thương.
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua ổ cửa sổ chiếu vào gian phòng, lờ mờ thấy được bên tường bày một cái bàn và một cái ghế dài.
Mà ở chỗ cuối giường, còn có một ngăn tủ kiểu dáng ngắn nhỏ.
Đồ đạc đều là mới được làm không bao lâu, thoạt nhìn vẫn còn thấy mới tinh.
Mặt đất trong phòng trải thêm một tầng gạch, khác với nhà khác trực tiếp dùng bùn đất phủ lên.
Tường nhà là dùng gạch đỏ nung xây nên.
Một gian nhà ngói như vậy, ở trong đội là vô cùng nổi bật.
Bởi vì trong đại đội vẫn có rất nhiều ngôi nhà, mặt tường đơn giản là dùng gậy trúc trét đất lên tạo thành. Cho nên có thể thấy đại đội Thủy Kiều này nghèo như thế nào.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Nhiễm Nhiễm lúc này mới nhúc nhích hai tay, muốn đứng dậy khỏi giường.
Nhưng khi cô quay người một cái thì phát hiện, trên người mình không có chút sức lực nào, trong bụng lại càng trống rỗng.
Không dễ dàng gì mới xuống được khỏi giường, vừa đứng dậy thì cả người cô liền không nhịn được mà lung lay như gió.
Đợi cho choáng váng qua đi, Tô Nhiễm Nhiễm mới bắt đầu mò mẫm trong gian phòng.
Càng nhìn, đáy lòng càng thêm kinh ngạc.
Chiếu và gối đầu đều được bện thành từ dây mây, sàn nhà trúc trắc, xúc cảm truyền tới chân thật đến mức cô không biết nên làm sao bây giờ.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, cô nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh bàn.
Cầm lấy gương kiểu cũ trên bàn nhìn xem.
Im lặng trong chốc lát, cô hít sâu một hơi mới run rẩy giơ gương trong tay lên.
Trong gương là một gương mặt trắng xanh lại gầy yếu.
Hai hàng lông mày cong hình lá liễu như ngọn núi xa có hoa cúc bên trong, đôi mắt hạnh long lanh trong vắt, mũi thẳng thanh tú, đôi môi vốn đỏ mọng lúc này đã không còn chút huyết sắc nào.
Nhưng cho dù tiều tụy như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn nhận ra, đây là bản thân năm cô hai mươi tuổi.
Nghĩ tới đây, trái tim của cô như lập tức dừng đập!
Tay cầm gương càng phi thường run rẩy hơn!
Kinh ngạc vui mừng quá lớn, khiến đại não của cô hơi choáng váng mất mấy giây.
Cô quay trở về năm 1975 rồi sao?
Để xác minh suy nghĩ của mình, Tô Nhiễm Nhiễm tự nhéo bản thân một cái thật mạnh.
Đợi đau đớn nóng rát truyền đến từ bắp đùi, cô không nhịn được hai mắt đỏ hoe.
Là thật!
Cô thật sự quay về quá khứ!
Nhưng nghĩ tới người đàn ông kia, trái tim của Tô Nhiễm Nhiễm giống như bị ai đó bóp chặt.
Đời trước vừa mới xuống nông thôn tham gia vào đội sản xuất không bao lâu, cô đã bị một tên lưu manh trong thôn để mắt tới.
Đã được thanh niên trí thức nữ khác dặn dò, Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết nặng nhẹ, chưa bao giờ dám đi đâu một mình.
Nhưng cho dù cẩn thận tới đâu, vẫn có lúc lơ là cảnh giác.
Ngày đó. Tô Nhiễm Nhiễm hẹn hai nữ thanh niên trí thức cùng đi nhặt củi.
Ban đầu ba người còn ở sát bên nhau không tách ra, nhưng sau đó phát hiện trên núi có rất nhiều nấm, bọn họ mải mê nhặt một lát không biết đã bị tách ra từ khi nào.
Đợi đến khi hồi phục tinh thần, một gương mặt cười xấu xa hiện ra trước mắt Tô Nhiễm Nhiễm!
Nhận ra người nọ chính là tên du thủ du thực trong đại đội, tim cô chìm vào tuyệt vọng.
Ngay khi Tô Nhiễm Nhiễm cho rằng mình sẽ bị chà đạp thảm, Thẩm Hạ xuất hiện.
Anh không hổ là một quân nhân, toàn thân tràn ngập cơ bắp, sức lực rất lớn.
Tên lưu manh mà cô không thể nào phản kháng được, ở trong tay anh lại hệt như một con gà yếu ớt, một quyền là đánh ngã!
Tô Nhiễm Nhiễm được cứu, không tổn hao một sợi tóc!
Nhưng trong đội vẫn nổi lên những lời đồn về cô, nói cô đã bị tên du thủ du thực kia chà đạp!
Càng đáng sợ hơn là, những người đó nói ra có bài bản có lý lẽ, giống như bọn họ đã tận mắt nhìn thấy vậy.
Càng đáng sợ hơn là, những người đó thậm chí nói được có bài có bản, cứ như thể đám người họ đều đã tận mắt nhìn thấy vậy.
Tô Nhiễm Nhiễm nghe được những câu từ vô cùng quá đáng ấy thì rất tức giận nhưng cũng sợ hãi, quan trọng là cô lại không có cách nào làm sáng tỏ được sự tình, chứng minh bản thân trong sạch.
Những loại chuyện như thế này xảy ra, người nào sẽ tin cô thật sự không xảy ra chuyện gì?
Dần dần, ngày càng nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, ngay đúng lúc ấy Thẩm Hạ đã mời bà mối tới cửa cầu hôn.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Nhiễm Nhiễm cũng không biết tâm trạng của mình đang có loại tư vị gì.
Ở nơi giống như nông thôn, người phụ nữ không còn thanh danh chẳng khác nào không còn đường sống.
Nước bọt đàm tiếu của người khác có thể dìm chết ngươi!
Tô Nhiễm Nhiễm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gả cho người đàn ông mà cô cũng không quen biết kia!
Một quân nhân trầm mặc, ít lời, còn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc.
Ấn tượng duy nhất của cô đối với anh, là từ mấy lời đánh giá của các thím trong đại đội.
Nói rằng anh sức lực lớn, là người không thích nói chuyện, một mình anh cũng có thể đánh chết một con heo rừng!
Nhưng sao một người đàn ông như vậy, lại ở trong đêm tân hôn làm những chuyện giống một tên du thủ du thực.
Tô Nhiễm Nhiễm thật sự quá sợ hãi!
Cô mười bảy, mười tám tuổi xuống nông thôn làm một thanh niên trí thức, căn bản không có ai nói cho cô biết đêm tân hôn sẽ xảy ra những chuyện gì.
Trong thời buổi mà không khí còn cực kỳ bảo thủ, trong suy nghĩ của cô loại chuyện kia hình như chỉ có lưu manh mới làm ra.
Mà bản thân người đàn ông ấy cũng không có kinh nghiệm, không có sự phối hợp hiểu ý, cho dù chỉ là mấy lần ít ỏi, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn thống khổ không chịu nổi.
Nỗi sợ hãi sâu trong lòng khiến cô luôn bỏ quả những hành động nâng niu của người đàn ông, luôn chỉ ước gì anh cách mình thật xa.
Nửa tháng sau khi gả cho Thẩm Hạ, Tô Nhiễm Nhiễm đã gầy đến nỗi nhận không ra.
Người trong đại đội thấy thế thì lại bắt đầu lan truyền rằng, khẳng định cô đã từng bị tên du thủ du thực kia chà đạp, cho nên Thẩm Hạ ghét bỏ cô!
Mà đúng lúc này, bên bộ đội có lệnh triệu tập gấp, Thẩm Hạ không thể không quay về đơn vị.
Trước khi rời đi, Thẩm Hạ đã hỏi cô có muốn cùng anh theo quân hay không, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm lúc ấy đã quá sợ hãi anh, có thể nguyện ý theo anh sao?
Cứ như vậy, đôi vợ chồng mới cưới được một tháng đã vội vàng chia tách.
Đối với việc anh về bộ đội, Tô Nhiễm Nhiễm thậm chí còn nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhưng không ngờ sau khi anh rời đi, lời đồn đại trong đại đội lại càng bị thổi phồng lên.
Không có Thẩm Hạ che chở, đến ánh mắt người Thẩm gia nhìn cô cũng trở nên không đúng.
Cứ như vậy trôi qua một năm khiến người ta hít thở không thông, mẹ cô gửi tới một lá thư nói rằng bà ấy đã trở về thành phố, bảo cô nhanh theo về.
Lúc đó Thẩm Hạ vừa vặn nghỉ phép trở về.
Lại là một đêm không nguyện ý đầy đau khổ, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được nữa, đưa ra yêu cầu trở về thành phố!
Có lẽ cô vĩnh viễn cũng không quên được biểu cảm của Thẩm Hạ đêm ấy, khi biết cô muốn về thành phố.
Ánh mắt hung ác ấy, giống y như muốn ăn sạch cô!
Tô Nhiễm Nhiễm càng sợ hãi!
Sợ hãi đến mức mấy ngày liền ăn không ngon!
Mãi cho đến khi anh chấp nhận buông bỏ, đồng ý ly hôn với cô, để cô được trở về thành phố.
Nhưng anh đồng ý rồi, đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm lại có một loại cảm giác mờ mịt rất khó diễn tả.
Cô mơ hồ ý thức được, có khả năng mình đã sai rồi.
Chẳng qua nỗi sợ hãi đã xâm chiếm toàn bộ tâm hồn của cô, cô vẫn quyết định rời đi!
Nhưng mà dường như đến ông trời cũng không đồng ý để cho cô rời đi.
Sau khi hoàn thành đủ loại thủ tục cần thiết, trong đại đội bất ngờ có một cơn mưa rất lớn!
Cơn mưa lớn này trút xuống, kéo dài tới một tuần.
Kéo theo đó chính là lũ lụt đột ngột và đất đá sạt lở!
Trong hỗn loạn, người đàn ông ấy bởi vì cứu cô, cứ như thế biến mất khỏi tầm mắt cô, hồng thủy đã cuốn trôi!
Vào khoảnh khắc ấy, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn chưa ý thức được mình đã mất đi thứ gì, nhưng trái tim cô lại như có ý thức tự chủ, trống rỗng một mảng.
Mãi đến đêm khuya nằm mộng, khi ánh mắt nóng rực của người đàn ông vẫn luôn bồi hồi không muốn rời đi, Tô Nhiễm Nhiễm mới đau thấu tâm can!
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu được những hành động thân mật lúc ấy luôn khiến cô không thể mở miệng nổi, chẳng qua là cử chỉ yêu thương bình thường của người chồng đối với vợ.
Tô Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa điên mất rồi.
Hơn nữa cô cuối cùng cũng hiểu ra, thứ cô tự tay đánh mất chính là người đàn ông đem cô đặt ở trên đầu quả tim, cũng là người đàn ông mà cô đã phải lòng.
Nghĩ đến đây, Tô Nhiễm Nhiễm thật sự không đợi thêm được nữa, nghiêng ngả lảo đảo lao về phía cửa.
Nhưng cô đã quá coi thường sự suy yếu hiện tại của cơ thể mình, vừa mới đi tới cửa, hai chân chống đỡ tới chật vật cuối cùng không chịu nổi nữa, lảo đảo một cái!
Trong kinh hãi trống rỗng của Tô Nhiễm Nhiễm, cả người cô chật vật ngã nhào về trước.
Mắt thấy sắp va trúng bậc cửa...
Ngay giây tiếp theo, cánh tay đã được một bàn tay to lớn nóng bỏng giữ chặt!
Ý thức được bàn tay này là của ai, đáy lòng Tô Nhiễm Nhiễm xúc động một cách mãnh liệt!
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp còn mang theo chút mệt mỏi của người đàn ông.
“Em muốn đi đâu?”