Lời này vừa dứt, đám nội thị và cung nữ hầu hạ hoàng đế sợ hãi tột độ, lần lượt quỳ xuống đất, cúi đầu run rẩy, đến thở mạnh cũng không dám.
Hoàng đế nằm nửa người trên long ỷ, thấy cảnh này, mắt trợn trừng như chuông đồng, không ngừng gào: “Người đâu! Người đâu! Người đâu!”
Ngự lâm vệ ngoài điện đã bị quân Tô gia phong tỏa, trong điện chỉ còn tiếng hoàng đế khàn đặc, một lúc sau, chẳng thấy bóng người nào, đến con ruồi muỗi cũng không lọt.
Ánh nến chập chờn, hoàng đế cố gắng giơ tay lên, rồi bất lực buông thõng, mắt nhìn chằm chằm vũng máu đỏ tươi trên áo và sàn nhà, biết đêm nay mình khó thoát.
Không… Hoàng đế chợt nhận ra điều gì, mắt lóe lên tia oán hận, nhìn Triệu Hành: “Lãng nhi tạo phản, là ngươi xúi giục sau lưng?”
“Phụ hoàng bất công, nhị hoàng huynh oán hận đã lâu, tạo phản là chuyện sớm muộn, sao lại đổ lên đầu ta?” Triệu Hành vô tội lắc đầu, “Nếu không phải ta đến cứu giá kịp thời, phụ hoàng đâu còn sống đến tối nay.”
“Ngươi!” Hoàng đế nghẹn họng, ho sặc sụa, thân thể run rẩy, rồi từ từ trượt khỏi long ỷ, ngã xuống đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT