Tống Tri Ý biết Triệu Hành không thích người khác dễ dàng đến gần, va chạm vô tình này khiến nàng giật mình, vội vàng lùi lại, giải thích: “Ta chỉ muốn xem chàng đang nhìn gì, chăm chú quá.”
Nhưng ngoài cửa sổ chỉ có gió thổi cây lay động, hoang vu, không có gì đặc biệt.
Triệu Hành im lặng thu hồi ánh mắt, mặt lạnh tanh, không nói gì.
Tống Tri Ý nhìn chiếc gối vẫn còn nguyên trên bàn, nghĩ thầm Triệu Hành xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ sống xa hoa, đồ dùng chắc chắn là thượng phẩm quý giá, có lẽ vừa rồi chỉ nói khách sáo với cha mẹ nàng, chứ căn bản không để mấy thứ này vào mắt.
Nhưng với nàng, những ngày không gặp cha mẹ, mấy thứ này là một loại an ủi tinh thần, nên nàng trân trọng, nghĩ rồi nói: “Điện hạ, hôm nay ta lâu lắm mới gặp cha mẹ, vui quá, nếu chàng không thích, lần sau ta tuyệt đối không tùy tiện như vậy nữa, mấy thứ này, ta cũng mang về.”
Triệu Hành dường như không ngờ, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ ngạc nhiên, cau mày hỏi: “Có ai tặng quà rồi lại đòi về không?”
Tống Tri Ý ngẩn người, tự hỏi, ý của hắn là, hắn thích sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play