15.

Năm mười ba tuổi, mặc dù tôi tự nhận thức được hiện trường đã được xử lý ổn thỏa, nhưng tôi cũng không có lòng tin gì với mình lúc mười ba tuổi. Cho nên quả quyết lựa chọn đi tìm một chỗ trốn trước, tốt nhất là không để bị bắt, bị bắt thì chờ tôi chỉ có cái c/h/ế/t.

Sống sót đối với tôi mà nói, giống như dải ruy băng trang trí ngày lễ, có cũng được mà không có cũng không sao.

Có thể tôi đã chết từ sớm, nhưng có điều gì đó còn chưa hoàn thành, mới khiến tôi vẫn còn ở lại thế giới này.

Thật ra tôi chỉ muốn sống đến mười bốn tuổi.

Sau này, lúc tôi phát hiện mình đã đánh rơi nhầm chiếc khăn viền ren ở hiện trường, tôi càng tin chắc rằng xác xuất cảnh sát sẽ tìm ra được kẻ cầm đầu là tôi.

Nhưng bất ngờ chính là, không có chuyện gì xảy ra cả.

Lúc đó tôi tưởng mình thật sự đã làm rơi ở giữa đường, chứ không có rơi ở hiện trường, cho đến khoảnh khắc Osamu Dazai đưa chiếc khăn cho tôi.

Tôi mới hiểu.

Tôi mới hiểu.

Tôi mới hiểu.

Thời khắc anh ta đứng trong ánh lửa này.

Đột nhiên tôi hiểu ra mọi chuyện.

16.

Năng lực dị năng của tôi là ‘Chuộc tội’

Bất kỳ người bị hại nào cũng có thể giao phó dị năng, nhưng cái giá phải trả chính là một thứ gì đó biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.

Người biến mất chính là bọn họ

Cũng là tôi.

17.

Hình như tôi đã biết tại sao mình ở đây rồi.

Tại sao trí nhớ của tôi luôn đứt đoạn, giống như sợi dây trân châu ngắn?

Tại sao người trước mặt tôi biết tất cả mọi chuyện nhưng lại không nói gì?

Tại sao tôi lại quên bản thân mình đến Yokohama lúc nào?

“Tôi nhớ có một người Dị Năng Giả tên là Edgar Allan Poe, dị năng của anh ta là kéo người vào trong sách.” Tôi không vội.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, trên vai là ánh lửa chưa mờ đi.

“Nói ra chân tướng, anh biết.”

“Tôi biết.”

Điều kiện để giải trừ năng lực dị năng, cũng chính là điều kiện trở về hiện thực, chính là nói ra sự thật.

“Thực ra, có lẽ tôi đang trên bờ vực biến mất." Tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được,  kể từ khi tôi mười tuổi, đây là lần đầu tiên tôi mỉm cười vui vẻ như vậy.

Dị năng của tôi, sử dụng đến giới hạn, bản thân tôi cũng sẽ biến mất.

Trúc mã của tôi trầm mặc không nói.

Bàn tay siết chặt là bài thơ tình anh ta tặng tôi.

Thế giới sụp đổ, từng mảnh bối cảnh biến thành những bông tuyết rơi, bối cảnh dần dần trở nên trong suốt và biến mất một cách rõ ràng đẹp mắt.

Ở thế giới cuối cùng, chúng tôi không nói gì, nhưng dường như lại nói rất nhiều.

“Người tạo ra giấc mơ, nhiệm vụ của anh đã kết thúc.” Cuối cùng tôi nhẹ nhàng nói.

Tất cả, cũng chỉ là một giấc mơ vĩ đại mà Osamu Dazai đã dệt nên cho tôi khi tôi hấp hối.

Mà giấc mơ thì không có khởi đầu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play