Nhìn thấy thái độ của hắn, Xuân Phong biết rằng có thể những người mới đến là người từng truy lùng họ. Cô đưa tay kéo Xuân Sinh về phía sau mình, lấy trong lọ sứ ra 4 viên thuốc màu trắng đục, phân phát cho mọi người. Huynh muội nhà họ Dương tuy bối rối không biết đấy là gì, nhưng vẫn nhanh chóng nuốt xuống, nếu Xuân Phong muốn hại họ thì từ đầu đã không cứu họ làm gì. Nhìn Xuân Phong bình tĩnh, vừa phát hiện bọn áo đen từ sớm, lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Dương Thái Thúc càng có thêm niềm tin không giải thích được với Xuân Phong, giống như với người anh em vào sinh ra tử cùng mình vậy.
Quả nhiên, trước khi họ kịp suy nghĩ xa hơn, cánh cửa bị đá tung. Một nhóm đàn ông mặc đồ đen, bịt mặt, giơ kiếm lên thủ thế. Người cầm đầu ra lệnh: “Giết hết, không được để ai sống sót!”. Nhận lệnh, những người còn lại bắt đầu xông lên, động tác hung hãn, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu của đối phương. Xuân Phong dẫn Xuân Sinh né trái né phải, đã mấy lần suýt bị đâm trúng. Xuân Phong không ngừng chửi rủa trong lòng: “Chớt tiệt. Giữa thanh thiên bạch nhật, xông vào nhà người ta chém giết, lại còn dám ngạo mạn, không cho ai sống sót? Thật sự là vô pháp.” Xuân Phong tức giận. Các người truy sát người ta ở ngoài ta không nói làm gì, đây là nhà của lão nương, các ngươi dám vào không cho chúng ta sống? Tưởng chúng ta là bắp cải trắng, muốn băm thế nào thì băm à?” trong lúc né tránh, Xuân Phong lấy một gói bột màu hồng ra, rắc thẳng lên người đàn ông đang tấn công mình. Sau đó, cô dẫn Xuân Sinh đi về phía huynh muội Dương Thái Thư. Bột màu hồng lơ lửng trong không trung, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, toả ra mùi thơm thoang thoảng. Người đàn ông không ngờ cô bé này lại sử dụng chiêu này, nhanh chóng thu chiêu, bịt mũi, nín thở. Chỉ cần một chút khoảnh khắc này, Xuân Phong đã tiếp cận được 2 huynh muội nhà họ Dương. Vết thương của Trần Thái Thư đã bị bục ra, hắn lại có thêm một vết thương mới ở cánh tay. Nhưng Thái Điệp ở một bên vẫn bình yên vô sự, đôi mắt đỏ hoe nhưng cô kiên cường không khóc. Thời gian trốn chạy trước đây đã làm cô kiên cường hơn nhiều, cô biết mình phải thật mạnh mẽ, không được làm gánh nặng của đại ca. Nhưng thấy đại ca vì cứu mình mà bị thương, cô vẫn không đè nén được cảm xúc.
“Ngươi không sao chứ? Còn cầm cự được không?” Xuân Phong lo lắng nhìn Dương Thái Thư. Hăn bị thương nặng còn chưa khỏi, giờ lại bị thương nữa, tình trạng này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Quả thực đúng như Xuân Phong nghĩ, lúc nào Dương Thái Thư chỉ đang cố gắng cầm cự, bất kể lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Người đàn ông lúc nãy đợi bột hồng rơi xuống hết, lại muốn tiếp tục tấn công, nhưng lại phát hiện toàn thân đau nhức như xương bị gặm nhấm. Hắn sửng sốt, lúc này hắn nín thở rồi mà vẫn trúng độc sao? Một thôn nữ làm sao lại có khả năng làm thế, xem ra hắn đã đánh giá thấp cô rồi.
Nghĩ đến việc mình bị một cô bé nông dân hạ, người đàn ông sôi lên tức giận. Hắn kìm chế cơn đau, giơ kiếm lên muốn chem Xuân Phong…
Thời khắc quan trọng, Thái Điệp thoát khỏi vòng bảo vệ của đại ca, nhảy lên ôm lấy Xuân Phong, chuẩn bị dùng cơ thể mình bảo vệ Xuân Phong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play