"Cẩn thận!!!" Trần Thanh Thư hoảng sợ hét lên.
Trong lúc mất tập trung, hắn bất ngờ bị con lợn rừng đâm trúng, bay ra xa, nôn ra một búng máo. Không đợi hắn kịp phản ứng, nó chớp thời cơ, tiếp tục tấn công, đánh vào điểm yếu của hắn. Hắn không dám mất tập trung nữa, giơ kiếm lên chống cự.
Phía Xuân Phong, ngay khi răng nanh của con lợn rừng sắp chạm đến cô, cô đã thấy cơ hội. Một tay cô đặt lên đầu con lợn, mượn lực nhào lên, cưỡi lên lưng nó. Lấy hết sức bình sinh, cô dùng cả 2 tay, đâm một cú chí mạng vào động mạch chính trên cổ nó. Con lợn rừng lập tức mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất, bốn chân không cam lòng mà giãy dụa. Máo ấm nóng bắn tung toé lên mặt Xuân Phong, khiến cô cảm thấy chán ghét. Vốn dĩ cô không muốn khung cảnh máo me như vậy. Nhưng hôm nay, tình thế một mất một còn, cô cũng không thể làm khác được. Giải quyết xong con lợn này, cô nhanh chóng đứng dậy, đi giúp Trần Thanh Thư. Lúc nãy hắn sơ hở nên đã bị thương, thể lực có chút yếu ớt, mấy lần liên tiếp suýt trúng đón, quần áo cũng vì thế mà bị rách mấy chỗ, trông có chút chật vật.
Cuối cùng, sau nửa nén hương, con lợn rừng còn lại cũng bị cả hai kết thúc. Xuân Phong và Trần Thanh Thư kiệt sức, ngã xuống. Mặc dù Trần Thanh Thư đã kiệt sức, nhưng hắn vẫn cố gắng bò đến bên cạnh, ôm lấy Xuân Phong, xem xét, sau đó lẩm bẩm: “May quá, ngươi không sao”
Xuân Phong nhất thời sững sờ, không biết phải làm gì.
“Ừm, ta không sao, huynh có thể…” Xuân Phong bị hắn ôm đến nghẹn thở, liền vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nhắc nhở.
“A, ta xin lỗi, ta…ta….ta chỉ là quá lo lắng cho muội nên mất bình tĩnh.” Trần Thanh Thư vội vàng buông Xuân Phong ra. Hắn biết là mình có chút thất lễ, sợ hành động của mình sẽ làm Xuân Phong chán ghét, liền lo lắng giải thích.
Xuân Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, lại nghĩ là do hắn sợ hãi. Trong mắt cô, hắn cũng chỉ là một thiếu niên, lớn lên trong nhà cao cửa rộng, chắc chắn chưa bao giờ phải đối mặt với tình huống như vậy. Còn những hành động của hắn, đối với Xuân Phong đã từng sống ở thế kỷ 21, chỉ là hành động do sự hưng phấn sau khi trải qua tình huống thập tử nhất sinh mà thôi.
“Hả, không có gì. Để ta xem vết thương cho huynh.” Xuân Phong nhìn vết thương của Trần Thanh Thư, sau đó nắm lấy tay, bắt mạch cho hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play