Bước vào nhà, những tia nắng chiếu vào qua khung cửa sổ, hoà lẫn với mùi thơm thoang thoảng của gỗ. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô có thể cảm thấy như đang hoà mình vào thiên nhiên, cảm giác thư thái cả thể xác lẫn tinh thần.
Vào đến thư phòng, nhìn tấm chiếu tatami, Xuân Phong vui vẻ nhảy lên, lăn lộn mấy vòng. Tất cả đồ gỗ trong nhà đều được đánh bóng mịn và tròn trịa, cho thấy Phương sư phụ đã làm việc rất tỉ mỉ. Xuân Phong cảm thấy ngôi nhà này tuy không hoành tráng như nhà của những gia đình giàu có, nhưng lại cực kỳ tinh tế và trang nhã, cô rất hài lòng. Sau khi dựng nhà xong, chỉ cần bổ sung thêm một số đồ gia dụng là có thể sử dụng. Mẹ Xuân Phong đề xuất thuê thợ mộc làm, nhưng Xuân Phong cảm thấy quá phiền phức và tốn thời gian, nên quyết định lên trấn mua một ít đồ mới, dù sao cũng không tốn bao nhiêu. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Xuân Phong ngồi tính toán lại chi phí.
Mua đất giá 8 lạng, vật liệu hết 28 lạng, lương trả cho nhóm Phương sư phụ là 40 lạng, cho nhóm dân làng là 15 lạng. Chi phí thực phẩm là 15 lạng, thêm một số chi phí khác 15 lạng nữa, tổng cộng hết 117 lạng bạc, cũng tạm ổn, đều nằm trong dự kiến của cô. Nhưng sau cùng, nhà cô chỉ còn hơn 100 lạng bạc, lại sắp đến lúc thu mua dưa hấu cho bà con, không biết số tiền này có đủ không. Dưa hấu ngoài ruộng đã sắp thu hoach được hết, cô phải đi tìm đầu ra cho dưa thôi!
Ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, cô lại quyết định đi tìm Trần phu nhân, hỏi xem bà ấy có nhu cầu không, và số lượng thế nào. Xuân Phong đến nhà hàng, nói rõ mục đích chuyến ghé thăm với chưởng quầy. Do số lượng lớn, chưởng quầy không tự quyết định được, nên ông đề nghị mọi người cùng đến nhà Trần phu nhân để tiện bàn bạc. Thế là Xuân Phong lần đầu tiên đến Trần gia. Trước cửa nhà là 2 con sư tử đá to, uy nghiêm, cánh cửa lớn màu đỏ son, bậc đá cẩm thạch được đánh bóng kỹ càng, Xuân Phong có thể chắc chắn rằng đây là khuôn viên đẹp nhất trong trấn.
Chưởng quầy đi trước, nói mấy câu với người hầu canh cửa rồi dẫn Xuân Phong vào. Trái với vẻ uy nghiêm ở ngoài, nội thất được bài trí theo phong cách ấm áp, trang nhã, không hề xa hoa lộng lẫy, trái lại lại mang đến cảm giác giản dị, trong lành, làm cho người ta thấy ấm áp, thoải mái.
Đến phòng khách, Xuân Phong còn chưa uống hết chén trà, đã nghe thấy một giọng nói phấn khích: “Xuân Phong, Xuân Phong, là cô sao? Tuyệt quá, ta đã không gặp cô nửa năm rồi nhỉ. Cô có khoẻ không? Sao trông cô đen đi nhiều thế? Nhưng cô cao lên nhiều nha, gần cao bằng ta rồi!” Trần Lam Lam vừa nhìn thấy Xuân Phong đã liên tục nói. Cô nắm tay Xuân Phong phấn khích, nói không ngừng, ríu rít như chim non bị nhốt trong lồng lâu ngày được thả ra.
“Không có gì, đợt này ta phải làm việc ngoài đồng nên bị rám nắng. Còn cô thì sao?” Xuân Phong thấy Trần Lam Lam rất dễ thương, ngây thơ, hoạt bát.
“Thôi, đừng nhắc nữa. Mẹ ta bắt ta phải học bao nhiêu thứ. Ta sắp ngạt thở đến nơi rồi.” Trần Lam Lam chán nản.
“A, ai nói xấu ta vậy?” Lúc này, Trần phu nhân mới chậm rãi bước vào phòng khách.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT