“À, trên trấn không đủ hạt giống, con phải chạy xuống huyện, nên về muộn.” Xuân Phong mơ hồ nói, miệng vẫn ngậm đầy đồ ăn.
“Cảm ơn con vì đã luôn chăm chỉ, nỗ lực làm việc.” mẹ Xuân Phong thương cảm.
“Mẹ à, đây là việc con thích làm, dù vất vả nhưng con lại rất vui.” Xuân Phong nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm nước, nghiêm túc nói.
“Được rồi, chỉ cần con vui vẻ, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”, mẹ Xuân Phong cười mãn nguyện. Xuân Phong cũng mỉm cười nhìn mẹ, tay vẫn không ngừng gắp đồ ăn. Cô thực sự rất đói, từ sáng đến giờ cô chỉ mới ăn một chiếc bánh nướng, cô đã đói đến mức có thể ăn hết một con bò rồi, cô không để ý gì đến tướng ăn của mình nữa. Sau khi đã ăn no nê, Xuân Phong cũng mệt nên chỉ đơn giản tắm rửa qua rồi lên giường đi ngủ. Có thể là do quá mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Bỗng dưng cô mở mắt ra, thấy khung cảnh trước mắt đã thay đổi. Trước mắt cô là một buổi tang lễ. Nhìn kỹ hơn, cô phát hiện ra, người nằm trong quan tài không phải chính là cô ở kiếp trước sao?
Chuyện là thế nào? Lần trước không phải là cơ thể cô vẫn còn hơi ấm sao? Sao đột nhiên lại thế này? Ở tang lễ cũng chỉ có người quen cũ và đồng nghiệp. Ông nội đâu rồi? Xuân Phong muốn nói chuyện với mọi người để hỏi tình hình ông, nhưng cô phát hiện ra là cô không thể nói được. Cuối cùng, sau khi nghe mọi người nói chuyện, cô cũng đã nắm được sơ bộ tình hình. Là do ông không thể chịu được cú sốc từ cái chớt của “cô” nên đã phải nhập viện, không biết tình hình hiện tại thế nào. Xuân Phong chỉ biết nhìn thân thể kiếp trước bị đẩy vào lò lửa, không thể làm gì. Cô muốn hét lên, muốn dừng mọi việc lại, nhưng bất lực. Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Xuân Phong: “Xuân Phong à, đây là định mệnh của con, con được cho cơ hội để sống một cuộc sống khác, hãy làm thật nhiều việc tốt và sống một cuộc sống tươi đẹp nhé.” Giọng nói đó nhỏ dần, dần dần biến mất.
Lại là một giọng nói khác từ nơi xa vọng đến: “Phong nhi, Phong nhi! Xuân Phong, con làm sao vậy, tỉnh dậy đi con!”
Xuân Phong mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ. Hoá ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Nhưng cảm giác lại rất chân thật, giống như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào mọi thứ. Xuân Phong nghĩ, có khi thân thể ở thế kỉ 21 của cô đã chớt thật rồi. Ông nội chắc sẽ buồn lắm, ai sẽ chăm sóc ông đây.
“Phong nhi, con ổn không? Có chuyện gì vậy? Con có thấy khó chịu ở đâu không?” mẹ Xuân Phong nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, lo lắng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT