“Mọi người đều là hàng xóm nhiều năm, mong mọi người nể tình tha thứ cho ta lần này!” Vương thị thật sự không muốn bị đuổi khỏi làng. Bị đuổi đi đồng nghĩa với việc bà không bao giờ được gặp lại chồng con, danh dự cũng coi như vứt đi rồi. Người như vậy, bị trả về nhà đẻ, cũng sẽ chết trong cô đơn quạnh quẽ. Dù chồng bà đối xử tệ bạc và thường xuyên đánh đập bà, nhưng ít ra ở đây bà ta còn có chỗ dung thân. Nếu bị đuổi đi, bà ta không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Lý thị thì ngược lại, chỉ im lặng đứng một bên, không biết đang toan tính điều gì.
“Cầu xin chúng ta thì được gì? Ngươi nên cầu xin người mà ngươi làm hại ấy.” Câu nói này có vẻ như đang khước từ sự cầu xin của Vương thị, nhưng thực ra lại là đang mách nước cho bà ta. Vương thị hiểu ý, quay sang mẹ Xuân Phong, tiếp tục dập đầu. Hành động của bà ta khiến mẹ Xuân Phong co rúm người, sợ hãi.
“Được rồi, bà đứng lên trước đã.” Mẹ Xuân Phong.
“Ta biết ta sai rồi, ta có lỗi với nhà ngươi. Ta bị ma ám rồi, đáng ra ta không nên làm như vậy!”, trán Vương thị đã sưng lên. Mẹ Xuân Phong nhanh chóng đỡ bà ta dậy, rồi nhìn về phía Xuân Phong.
“Phong nhi, mẹ nghĩ bà ấy biết lỗi rồi, bây giờ...” mẹ Xuân Phong bắt đầu mềm yếu, cầu tình cho Vương thị.
“Mẹ, con tự có giới hạn, mẹ yên tâm!” Xuân Phong vỗ nhẹ tay mẹ, ý bảo bà đừng lo lắng.
“Lý thẩm, mọi người ở đây lâu như vậy rồi, bà vẫn không muốn nói gì sao?” Xuân Phong đột nhiên quay sang nói với Lý thị.
“Ta á? Ta phải nói gì bây giờ? Vương thị đã thừa nhận rồi, thì là do nó làm, liên quan gì đến ta?” Lý thị khinh thường, nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT