“Thúc thúc à, vốn dĩ một gia đình nhỏ như nhà ta không thể có thứ gì tốt, nhưng ông nội ta là một đại phu giỏi, từng cứu một quý nhân, nghe nói là đại thần trong triều. Người đó tặng cho ông nội ta vật này. Nửa năm trước, ông nội ta qua đời, để lại thứ này cho ta.”. Xuân Phong thấy đối phương không dễ mắc mưu, nên đã bịa ra một câu chuyện, kể xong còn giả vờ buồn bã như thể đang nhớ đến người ông đã mất. Đối phương có vẻ vẫn chưa tin lắm, nàng lại bồi thêm:
- Quý nhân đó nói vật này là vô giá, người ngoài không thể mua được. Nghe nói vật này đến từ Hoàng cung, có người đến tận nơi trả giá 3 ngàn lượng nhưng ông ta không bán.
Xuân Phong cảm khái nói, đến đoạn “3 ngàn lượng”, nàng cố tình nói nhỏ lại, đến gần, như thầm thì với mặt thẹo, sợ người khác nghe thấy.
Nàng cũng bí mật thò tay vào, sờ sờ thanh chủy thủ mà cô vẫn mang bên người. Mặt thẹo nghe thấy số tiền lớn, mắt sáng lên, không nghĩ được gì nữa, vội vã muốn xem bảo bối của Xuân Phong:
- Ồ, ngươi thật sự muốn đưa cho ta đồ quý giá vậy sao?
- Ngài nói gì vậy? Bảo bối dù đáng giá thế nào cũng không thể hơn mạng sống được. Ta rất sẵn lòng dâng lên cho ngài, mong ngài tha cho chúng ta một con đường sống.
Xuân Phong cúi đầu, giả thành bộ dáng tham sống sợ chết.
- Haha, khá khen cho một tiểu nha đầu, mới tí tuổi đã biết thời thế. Được rồi, mang qua đây cho ta đi. Nếu thật sự là đồ tốt như ngươi nói, ta sẽ thả ngươi đi.
Thấy đối phương đã mắc câu, một tia sáng xảo quyệt lóe lên trong mắt Xuân Phong.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play