Cho đến tận sau bữa tối, vẫn không có ai đến, cũng không có ai nói với họ là họ có thể rời đi hay không, thậm chí không có người đến đưa bữa tối cho họ.
Lạc Vân Y cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ. Hôm nay, lão phu nhân đã tuyên bố nàng không còn là cháu ngoại của Hộ Quốc Công phủ, giờ họ lại giữ mẹ con họ lại đây là có ý gì?
Lạc Vân Y lo lắng chờ đợi, không nhịn được mà liên tục đi lòng vòng trong phòng, thình thoảng ngó ra đến cửa. Lúc này, nàng đã không thể chịu đựng được nữa, rống lên, như muốn xả hết mọi uỷ khuất nàng phải chịu trong ngày hôm nay: “Người đâu, người đâu. Sao lại nhốt chúng ta ở đây? Không phải nói là từ mặt ta rồi sao, thả ta ra.”
Những đả kích liên tục trong ngày hôm nay đã làm nàng mất đi sự khôn ngoan và bình tĩnh thường ngày, nếu không phải có khao khát báo thù mãnh liệt trong lòng, nàng đã sớm phát điên.
Nhưng dù nàng có gầm gừ, chửi bới thế nào, xung quanh vẫn yên lặng, không có ai đáp lại nàng, giống như cả thế giới đã quên mất sự tồn tại của họ.
Trong khi Lạc Vân Y bắt đầu mất bình tĩnh, mẹ nàng, Hạ Tú Thanh, lại có phần lạnh nhạt. Bà chỉ thờ ơ ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn con gái gào thét, không hề có ý định tiến lên ngăn cản. Đôi mắt bà trầm tĩnh như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trong lòng bà dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng bà vẫn không hề kích động.
“Khốn nạn. . . “ Lạc Vân Y tức giận, vỗ mạnh vào chiếc bàn gỗ hoa lê, rồi hất tung bộ ấm trà tinh xảo trên bàn xuống, chúng tiếp đất, tạo ra một loạt âm thanh vỡ vụn. Lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, thể hiện phần nào phẫn nộ trong lòng nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT