“…” Xuân Phong liếc nhìn hắn với ánh mắt u oán.
“Bổn vương không thèm làm mấy chuyện nhàm chán như vậy.’ Vị vương gia nào đó cố gắng biện minh.
“Được rồi, nể tình chàng sắp đi xa, coi như tạm tin tưởng chàng lần này, ta không thèm truy cứu nữa.” Xuân Phong thu hồi ánh mắt dò xét, vẻ mặt khoan dung độ lượng nói.
“Còn nữa, cảm tạ Vương gia nhắc nhở, từ nay ta sẽ giữ khoảng cách với Trần đại ca.” Xuân Phong trêu chọc nhìn Bách Lý Mặc Thần.
“Được rồi, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta về.” Bách Lý Mặc Thần hài lòng gật đầu, nắm lấy tay Xuân Phong hôn nhẹ một cái.
Nếu không nhờ hôm nay Bách Lý Mặc Thần nói ra, nàng cũng không biết nanh sói còn có ý tứ như vậy. Như vậy, không phải Trần đại ca có ôm chút tâm tư với nàng sao? Nếu đúng là như thế, nàng thật sự không biết sau này phải đối mặt với hắn thế nào nữa. Dù sao thì Xuân Phong cũng chỉ xem hắn là bạn bè, nên nàng quyết định sẽ trả lại thứ này cho hắn, nói rõ ràng với hắn, để không làm chậm trễ cuộc đời hắn.
Ăn sáng xong, Xuân Phong vẫn cặm cụi làm gì đó trong phòng, không cho ai vào quấy rầy, hành động càng ngày càng bí hiểm. 3 ngày sau, cuối cùng Xuân Phong cũng hài lòng gật đầu, ra khỏi phòng. Trong 3 ngày này, Xuân Phong chỉ đi thỉnh an lão phu nhân 1 lần, sau đó tự nhốt mình trong phòng, cơm cũng là nha hoàn đưa đến cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT