“Ngươi sao vậy?” Xuân Phong hỏi, hiển nhiên đã nhìn ra tâm trạng Bách Lý Mặc Thần có chút không bình thường.
“Không sao, cũng muộn rồi, ta đi trước đây, nàng nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn biến mất như một cơn gió. Xuân Phong đứng đó ngơ ngác. Cứ vậy mà đi sao? Chuyện gì vừa xảy ra vậy, cô vừa làm gì hắn sao?
Xuân Phong bối rối lắc đầu, không phải nói tâm trạng phụ nữ thay đổi nhanh như lật sách, chả nhẽ đàn ông cũng vậy sao? Xuân Phong không hiểu chuyện gì, cũng không nghĩ nữ, quay người đi đến bàn trang điểm nghịch mấy loại phấn và trang sức. Cô cầm một chiếc trâm ngọc khảm vàng lên ngắm, chất ngọc hoàn toàn trong suốt, không tì vết, lại không hề nhẹ. Nếu cài hết mấy thứ này lên đầu thì làm sao chịu được. Xuân Phong mới nghĩ thôi đã thấy mỏi cổ, phụ nữ cổ đại sống thật không dễ dàng, đặc biệt là mấy cô tiểu thư, phu nhân này. Để thể hiện địa vị, họ không thể không cài mấy thứ ngọc trai, vàng bạc này lên đàu hàng ngày, chắc ai cũng bị thoái hoá đốt sống cổ mất.
Xuân Phong buông mấy thứ trang sức ra, đang định nằm xuống giường ngủ thì lại có tiếng gõ cửa.
“Tôn tiểu thư, nô tỳ vào được không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, chính là giọng nói của người lúc nãy định hầu hạ Xuân Phong tắm rửa.
“Vào đi!”
“Tôn tiểu thư, người có cần nô tì canh gác không?” Người hầu cung kính nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT