“Vì sao không được?” Nguyễn Lăng dường như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi.
Thành Du rũ đầu, thở dài một hơi nặng trĩu, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức hắn không thể hô hấp.
Tối hôm qua, khi phụ thân nhận thiệp mời của Thẩm gia, liền gọi hắn vào thư phòng. Dưới ánh đèn sáng tỏ, Thành Ân Bá dường như già đi vài tuổi: “Nguyễn gia nữ không phải là người con có thể dây dưa, hôm nay đi liền dứt khoát đoạn tuyệt với nàng đi.”
Ngay lúc đó, vẻ mặt Thành Du không thể chấp nhận: “Vì sao? Phụ thân, chúng ta đã có hôn ước! Dù mẫu thân nàng có vào ngục, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc nàng gả cho con mà!”
Thành Ân Bá ho khan hai tiếng, dường như trách hắn không hiểu chuyện: “Hằng Vương đã hạ lệnh, nếu con dám cưới nàng, cả nhà chúng ta sẽ phải chịu họa theo. Thành gia tuy là bá tước, nhưng trong tộc phần lớn đều là những kẻ vô dụng chờ hưởng bổng lộc, duy chỉ có phụ thân con đây mới đạt được vị trí Thiếu khanh Đại Lý Tự hiện tại. Tất cả đều nhờ Hằng Vương đề bạt, chẳng lẽ con muốn cả tộc lật nhào chỉ vì một người con gái?”
“Vương gia vì sao không cho phép con cưới Nguyễn gia nữ?”
“Con nói vì cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play