Mục tiêu nhỏ đã đặt ra, nhưng vấn đề then chốt trước mắt là——
Cậu cần ngâm nước.
Cứ phơi khô thế này nữa, cậu sẽ thành một con cá khô mất.
Người cá là loài sống quanh năm dưới nước biển, chín mươi chín phần trăm thời gian trong năm đều ngâm mình trong nước, không phẩy một phần trăm còn lại là dùng để nhảy lên khỏi mặt nước ngắm sao.
Tính thời gian, Kỳ Tri Thần đã phơi mình trong không khí hơn sáu tiếng đồng hồ rồi.
Cảm tạ đây là miền Nam, độ ẩm không khí cao, chứ nếu ở miền Bắc, cậu đoán mình sắp thành người cá khô đầu tiên trên thế giới rồi.
——Nói vậy cũng không hẳn chính xác, biết đâu còn có những người cá xui xẻo khác giống mình thì sao.
Dù tình hình bây giờ nguy cấp, Kỳ Tri Thần vẫn không tránh khỏi phân tâm nghĩ ngợi, tình trạng hiện giờ của cậu, rốt cuộc là một loại đột biến gen bất ngờ nào đó, hay là một loại... quá trình tất yếu?
Liệu trên thế giới này có tồn tại người giống như cậu không?
Ký ức về cha mẹ từ thuở nhỏ đã sớm mơ hồ, Kỳ Tri Thần chống đầu, cố thế nào cũng không moi ra được chút manh mối nào.
Cậu cũng không cố chấp vào điểm này nữa, dù sao cũng đã tốt nghiệp đại học, công việc còn chưa tìm, tiền tiết kiệm vẫn còn một ít, chi tiêu hàng ngày rất ít, bốn điểm này kết hợp lại, có nghĩa là——
Cậu rất rảnh.
Rảnh đến mức hoàn toàn có thể bỏ ra một năm nửa năm, từ từ thử hết mật mã tương ứng với các chủng tộc, đến lúc đó thuận lợi biến về thành người, là có thể tiếp tục cuộc sống yên bình, hoặc thỉnh thoảng hứng lên thì làm một màn trình diễn "xiên que chủng tộc".
Nghĩ đến đây, Kỳ Tri Thần cúi đầu, sờ sờ lớp vảy đẹp kinh diễm của người cá.
Cảm giác không còn ẩm mượt như lúc đầu, trong cổ họng cũng truyền đến cảm giác đau rát khe khẽ.
Sân nhà của người cá là vùng nước, là tinh linh của biển cả, có nước và không có nước cơ bản là hai chủng tộc khác nhau, Kỳ Tri Thần đáng thương bây giờ chẳng thể phát huy được năng lực gì.
Nhưng muốn ngâm nước thì phải vào phòng tắm, may mà phòng tắm của căn nhà nhỏ này có bồn tắm.
Trước kia Kỳ Tri Thần còn từng chê bai, phòng tắm nhỏ thế này mà còn đặt bồn tắm chiếm chỗ, bây giờ cuối cùng cũng có tác dụng.
Vấn đề là, cậu phải qua đó thế nào.
Dùng cái đuôi khỏe mạnh này——Không được, cứ nhìn cái thế cái đuôi quẫy một phát làm ván giường hi sinh là cậu không muốn đang di chuyển nửa chừng lại rơi trúng bàn ăn tầng dưới đâu.
Dùng đôi tay không được khỏe lắm của mình——Cảm ơn bài tập trườn bò đã học hồi huấn luyện quân sự.
Kỳ Tri Thần nín thở, trước tiên cẩn thận chuyển cái đuôi xuống, vặn nửa thân trên, lăn xuống đất, lật người lại, chống nửa thân trên dậy, toàn thân còn phải đảm bảo cái đuôi lớn kia không quẫy không chủ động di chuyển, cực kỳ khó khăn.
Sau khi vào tư thế đại khái, cậu còn không quên mang theo điện thoại, sau đó liền dùng hai tay luân phiên tiến về phía trước, kéo theo cái đuôi lớn lê đến bên cửa.
Vừa đưa tay vặn cửa mở ra, liền nghe thấy một tiếng "Meoao——" kéo dài.
Kỳ Tri Thần: “…”
Tính sai rồi, sao hôm nay vị "đại gia" này lại có hứng đi tuần tra thế nhỉ.
Cậu vừa nghĩ, vừa mở cửa phòng, chừa đủ khoảng trống cho cái đuôi lớn của mình——
Và cho vị mèo đại gia nào đó đi qua.
Mèo đại gia tên thật là Diệp Lục Tố, là do Kỳ Tri Thần nhặt được trong đống thùng giấy vụn lúc đi đổ rác.
Lúc đó mèo đại gia mới ba tháng tuổi, nhưng đã thể hiện ra chút khí chất đại gia, nó xé sách trong thùng giấy vo thành ổ, trừng đôi mắt vàng kim kêu "ngao" một tiếng với Kỳ Tri Thần.
Bị tiếng "ngao" duy nhất đầy quyến rũ này mê hoặc, Kỳ Tri Thần đã ôm về một vị mèo đại gia.
Khi đó, tờ giấy dưới mông mèo đại gia vừa hay là trang viết về Diệp Lục Tố trong sách sinh học, thế là tiện thể lấy luôn Diệp Lục Tố làm cái tên đầy hơi thở văn hóa này.
Ai ngờ sau khi mèo đại gia về nhà, ngoài việc tỏ ra hơi yếu đuối trước và sau khi "cắt trứng" , thời gian còn lại đều là một bé mèo hoàn toàn có thể tự chăm sóc, tự chơi tự vui.
Năm ngoái lúc chưa mua máy cho ăn tự động về, mỗi buổi sáng mèo đại gia còn hạ cố ghé qua đi tuần vài vòng, tiện thể nhắc nhở Kỳ Tri Thần thêm thức ăn.
Mà từ khi có máy cho ăn tự động, vị đại gia này hoàn toàn sống cuộc đời tự thỏa mãn, rõ ràng sống chung dưới một mái nhà mà có khi mấy ngày tìm không thấy mèo đâu.
“Meo ao.”
Sau khi cửa được đẩy ra, một con mèo lớn đen tuyền mắt vàng ngồi xổm cách đó một mét, đuôi áp sát sàn nhà phe phẩy trái phải.
Kỳ Tri Thần thấy mèo đại gia không muốn tuần tra lãnh địa phòng ngủ, cũng không đoán mò suy nghĩ của mèo, tiếp tục chuyên tâm vào sự nghiệp vĩ đại trườn về phía trước của mình. Chưa kịp lê được mấy bước, khóe mắt cậu đã liếc thấy một bóng đen nhảy tới.
Trong nháy mắt, Kỳ Tri Thần dường như nhận ra điều gì đó.
Tuy không phải mèo nào cũng thích hải sản, nhưng ít nhất món ăn thêm của con mèo nhà cậu toàn là cá khô nhỏ.
Mà cậu bây giờ, chính là một món hải sản cỡ lớn.
Con mèo ngốc này chẳng lẽ——
Kỳ Tri Thần lập tức đưa tay ra, nhưng kết quả vẫn chậm một bước, mèo con dũng cảm có khí thế không gì cản nổi trước mỹ thực.
Chỉ thấy con mèo lớn màu đen bóng mượt này, đôi mắt vàng kim gần như lóe lên ánh sáng xanh lục thèm muốn, thân hình nó nhanh nhẹn, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lớp lông. Sau khi vượt qua tầng tầng chướng ngại vật——đầu, nửa thân trên và bàn tay cố gắng ngăn cản của Kỳ Tri Thần——mèo đại gia đớp một phát vào cái đuôi lớn trông có vẻ cực kỳ ngon lành kia.
“Ngao?”
“U ao ao ao——!”
Kỳ Tri Thần: “…”
Đuôi người cá dễ gặm thế sao?
Cũng không sợ làm mẻ răng mình à.
Kỳ Tri Thần mặt không cảm xúc túm da gáy mèo đại gia nhấc nó lên.
May mà mèo đại gia trước đây từng lang thang một thời gian, kinh nghiệm sinh tồn hoang dã cũng coi như phong phú.
Tuy môi trường sống trong nhà sung túc và ổn định đã mài mòn đi khí thế "một mèo chấp năm chó" năm xưa, nhưng dù sao kinh nghiệm vẫn còn đó, đối với thức ăn ngon không rõ lai lịch, lúc hạ miệng vẫn giữ lại vài phần cảnh giác.
Kỳ Tri Thần vạch miệng mèo đại gia ra quan sát trái phải, xác nhận mấy cái răng nhỏ không có vấn đề gì lớn rồi mới buông tay.
Mèo đại gia cũng phóng vọt đi xa, nhảy lên trụ cào móng cao nhất, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cái đuôi của Kỳ Tri Thần. Xem ra mức độ thù hận của cái đuôi này trong lòng mèo đại gia đã vượt qua cả con Corgi nhỏ nhà đối diện.
Kỳ Tri Thần: “…”
Thôi được rồi, ước chừng tuần tiếp theo cậu đừng hòng mà vuốt ve được con mèo thù dai này.
May mà sau khi biến thành người cá, thể chất dường như cũng được nâng cao không ít, nửa thân trên vậy mà lại có một lớp cơ bắp trông thì mỏng manh nhưng thực chất đầy sức bật, nếu không Kỳ Tri Thần thật sự không thể di chuyển nhanh như vậy qua đây được.
Bồn tắm cũng không lớn, cái đuôi to phải tủi thân cuộn thành hình bán nguyệt mới miễn cưỡng nhét vào được.
Khoảnh khắc ngâm mình vào nước, Kỳ Tri Thần thở phào một hơi thật dài, dài, dài.
Giống như sau khi phơi nắng cả ngày dưới trời bốn mươi độ đến cổ họng bốc khói, vừa tu một ly nước đá năm tám hai, vừa nằm trong phòng nhỏ bật điều hòa mười sáu độ ôm nửa quả dưa hấu xúc ăn, từ đầu đến chân đều toát ra một cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Cảm giác mơ hồ bị thứ gì đó trói buộc lúc trước đã biến mất sạch sẽ, cơn đau rát âm ỉ trong cổ họng cũng tan biến, thay vào đó là cảm giác mát lạnh kỳ lạ, khiến người ta bất giác có một——xúc động muốn cất cao tiếng hát.
Kỳ Tri Thần rùng mình một cái, bình tĩnh lại.
Chủng tộc người cá có thể cứu vớt bản chất ngũ âm bất toàn của cậu không?
Vẫn nên từ từ đã.
Sau khi tiếp xúc với nước, dù chỉ là chút nước ít ỏi trong bồn tắm, đặc điểm và ưu thế chủng tộc của người cá vẫn bắt đầu từ từ hồi phục.
Mà năng lực bị động bẩm sinh của người cá, khống thanh là thứ hồi phục đầu tiên.
Người cá có hai năng lực lớn: khống thanh và khống thủy .
Khống thanh là kiểm soát giọng nói của bản thân, nói đơn giản, là dùng giọng nói hóa thành một loại sức mạnh tinh thần đặc định, nhờ đó có thể khống chế các sinh linh khác. Loại bình thường thì sai khiến vài động vật nhỏ này nọ, loại lợi hại thì đánh cũng không cần đánh, trực tiếp khiến đối thủ buông vũ khí đầu hàng.
Loại bình thường… Kỳ Tri Thần rất tự giác xếp mình vào loại này. Cậu thử mở miệng, phát ra vài đơn âm đơn giản.
Sau đó cậu bất giác run lên một cái.
Không nói rõ được cụ thể khác biệt ở đâu, âm sắc cũng không khác trước là mấy, nhưng luôn cảm giác như đã được qua tầng tầng lớp lớp bộ lọc của chuyên gia chỉnh âm và sound card hàng đầu, khiến tim người nghe rung động.
Wow.
Kỳ Tri Thần lại cố gắng đè nén xúc động muốn hát của mình.
Đúng lúc này, mèo đại gia vốn tưởng mấy ngày tới sẽ không xuất hiện, lại ưỡn ẹo catwalk, lén lút cọ tới. Thân hình vạm vỡ rụt sau cánh cửa, thò ra gương mặt đen thui chỉ thấy rõ đôi mắt: “——Ưm meo ao?”
Là bị giọng nói hấp dẫn tới sao?
Nhưng mà… năng lực khống thanh của người cá, loại bình thường sai khiến vài động vật nhỏ… động vật nhỏ…
Kỳ Tri Thần như có điều suy nghĩ.
Bản thân năng lực khống thanh không gây bất kỳ tổn hại nào cho sinh linh bị khống chế, tất cả phụ thuộc vào việc sinh linh bị khống chế cụ thể sẽ làm gì sau đó.
Nghĩ đến đây, cậu mở miệng nói: “Mèo đại… Diệp Lục Tố, vào phòng lấy cục sạc dự phòng cho ba.”
Vừa hay điện thoại sắp hết pin rồi.
Lời vừa dứt, mèo đại gia vốn đang mang ánh mắt tò mò và cảnh giác liền khựng lại, đồng tử thon dài giãn thành hình tròn, trông lại đáng yêu hơn vài phần. Quan sát kỹ, sâu trong đồng tử dường như mang một vệt màu xanh lam.
Nó bước những bước đi tiêu chuẩn của mèo, không giống như thường ngày, trông lại giống một con mèo bình thường, nhẹ nhàng phóng vào phòng.
Hiệu quả này… không tệ nha.
Tuy nói rằng hành vi của động vật bị sai khiến có chút bất thường——không đúng, phải nói là có chút trở lại bình thường, dù sao dáng đi thường ngày của mèo đại gia phải gọi là hùng hổ bá đạo không coi ai ra gì .
Nhưng mà, quá trình không quan trọng, ít nhất kết quả——
“Ầm——”
Trong phòng truyền đến tiếng động vật nặng rơi xuống đất nghe mà đau lòng.
Kỳ Tri Thần: “…”
Cậu nhớ, cục sạc dự phòng của cậu đặt ở tầng thứ hai của kệ sách trên bàn, mà trên bàn có đủ thứ linh tinh, bao gồm nhưng không giới hạn ở laptop, máy chơi game, tay cầm, cốc nước——
“Loảng xoảng——”
“Rầm!”
Cậu sai rồi, quá trình vẫn rất quan trọng.
Kỳ Tri Thần mệt mỏi day day thái dương.
Kèm theo tiếng “xẹt xẹt” của vật thể bị kéo lê trên sàn, mèo đại gia lạch bạch cắn một sợi cáp dữ liệu phóng tới. Đầu kia của sợi cáp này cắm vào sạc dự phòng, cục sạc dự phòng bị kéo lê suốt đường đi, giữa chừng còn va vào góc tường một cái “cốp”.
“Meo u.”
Mèo đại gia nhả miệng ra, trên sợi cáp dữ liệu dưới miệng có thể thấy rõ hai lỗ nhỏ.
Nó dùng chân trước đẩy đẩy cục sạc dự phòng, màu xanh lam sâu trong đồng tử tan đi, con ngươi tròn trịa co lại trong giây lát, dường như còn mang mấy phần mờ mịt.
“Meo? Meo meo?”
Mèo đại gia vẫy đuôi, trông có vẻ vô cùng nghi hoặc tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Kỳ Tri Thần nhìn cục sạc dự phòng như thể đã vượt năm ải chém sáu tướng mới đến được bên cạnh cậu, trên đó có thể thấy mấy vết va đập rất mới, lẫn với vết nước rõ ràng, đúng là đầy thương tích.
Kỳ Tri Thần dường như rất bình tĩnh nói: “Mèo đại gia, con làm thế nào mà kéo được cục sạc dự phòng qua đây vậy?”
Loại câu hỏi này thường không kích hoạt năng lực khống thanh của người cá, nhưng dù sao giọng nói đặc biệt kia vẫn còn, nên mèo đại gia giật giật tai, xưa nay chưa từng có mà đáp lại một câu: “Meo ao.”
Ông đang nói gì thế?
Mèo méo meo mèo meo không biết nha.