Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi thành thân của Hạ Dung. Khi tỉnh dậy, y phát hiện tướng công của mình vẫn chưa thức. Hạ Dung nhẹ nhàng gỡ cánh tay của Thẩm Tương Ngôn đang ôm lấy eo mình ra. Tướng công quả thực có thói quen này, mỗi lần ngủ đều phải ôm y, nếu nửa đêm y trở mình trốn thoát, dù đang say ngủ, tướng công cũng sẽ vô thức vươn tay kéo y vào lòng.

Ngủ chung mấy ngày nay, y dần quen với vòng tay của tướng công, ngủ trong lòng hắn ngọt ngào biết bao. Nhưng lần nào mở mắt ra vào buổi sáng, tướng công cũng đã thức dậy trước rồi. Cuối cùng hôm nay y cũng dậy sớm hơn. Nhìn cánh mũi của tướng công khẽ phập phồng theo hơi thở đều đều khi ngủ, Hạ Dung tinh nghịch đưa tay nhéo lấy mũi của hắn. Những ngày qua, Hạ Dung đã gần như hiểu rõ con người mà mình đã gả cho. Hắn lúc nào cũng dịu dàng, nuông chiều y vô điều kiện. Điều này khiến y—một người từ nhỏ sống trong Hạ gia nhưng không hề có cảm giác tồn tại—dần dần trở nên dạn dĩ hơn. Chí ít, hiện tại y cũng chỉ dám giở trò nghịch ngợm với Thẩm Tương Ngô mà thôi.

Thẩm Tương Ngôn đang ngủ chợt cảm thấy khó thở, sau đó còn mơ hồ cảm nhận được một đôi tay nhỏ bé đang nhéo lấy mũi mình. Nhưng hắn cũng vui vẻ phối hợp với trò đùa của Hạ Dung, giả bộ như mình thực sự khó thở. Nhưng không ngờ kẻ nghịch ngợm ra tay trước lại là người buông tay trước.

"Sáng sớm như thế này, Dung nhi muốn mưu sát phu quân sao? Hửm?" Giọng nói vừa thức dậy còn trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn gợi cảm.

Hạ Dung lập tức chôn mặt vào trong ngực hắn, tỏ vẻ ‘ta đang giả chết, huynh có thể làm gì ta nào’. Thẩm Tương Ngôn bị hành động này của y chọc cười, nhưng lại thật sự không thể làm gì với con thỏ nhỏ bướng bỉnh này. Nếu không ai quản thúc, sau này chẳng phải y sẽ càng ngày càng làm càn sao? Thẩm Tương Ngôn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu phu lang lên, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu của y, trong lòng đột nhiên dâng lên ý muốn hôn y một cái. Nghĩ là làm, hắn liền cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Hạ Dung hoàn toàn bị nụ hôn bất ngờ này làm cho sững sờ, đôi mắt mèo mở to kinh ngạc. Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, đầu óc đã bị quấn lấy bởi chiếc lưỡi linh hoạt đang len lỏi vào trong. Thẩm Tương Ngôn dịu dàng cắn mút đôi môi mềm mại kia, nhẹ nhàng trấn an "Bảo bối, đừng sợ, nhắm mắt lại nào."

Dù đây là lần đầu tiên Thẩm Tương Ngôn hôn người khác, nhưng đàn ông dường như luôn có thiên phú kỳ lạ trong chuyện này. Một tay hắn giữ lấy sau gáy tiểu phu lang, một tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, không hề có ý định buông tha đôi môi của y. Đầu lưỡi khéo léo quấn lấy lưỡi nhỏ đang định trốn tránh, nhẹ nhàng liếm mút trêu chọc. Nụ hôn của Thẩm Tương Ngôn không hề dịu dàng vô hại như cách hắn vẫn luôn thể hiện trước mặt Hạ Dung, mà ngược lại, tràn đầy sự chiếm hữu bá đạo xen lẫn yêu thương triền miên. Cảm nhận được người trong lòng dần dần mất đi sức lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, gương mặt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới chịu buông y ra.

Hạ Dung cuối cùng cũng được thả ra, liền thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt mèo ướt át mơ màng vì nụ hôn vừa rồi. "Lần sau phu quân hôn ngươi, nhớ thở, biết không?" Thẩm Tương Ngôn  nhìn gương mặt đỏ bừng của y, không nỡ trêu chọc thêm nữa. Nhìn tiểu phu lang vẫn còn ngẩn ngơ, trong lòng hắn vừa yêu thương lại vừa đau lòng, liền kéo y vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Xấu hổ sao? Vì sao lại ngượng khi ở cùng phu quân chứ? Ngoan nào, sau này sẽ còn có nhiều chuyện như vậy hơn nữa..." Bị lời nói dịu dàng của Thẩm Tương Ngôn dỗ dành, sự thẹn thùng của Hạ Dung cũng vơi bớt đi phần nào, khẽ run rẩy trong lòng hắn, nhỏ giọng gọi: "Tướng công..."

Khi cả hai đã bình tĩnh lại, Thẩm Tương Ngôn đích thân lấy quần áo ở bên cạnh giúp tiểu phu lang thay y phục. Hạ Dung cũng rất ngoan ngoãn, bảo vươn tay thì vươn tay, bảo đứng lên thì đứng lên, khiến Thẩm Tương Ngôn hài lòng thay y mặc xong.

Dạo gần đây, việc buôn bán của Hương Tự Lai rất tốt. Chỉ với một mình Thẩm Tương Ngôn điều chế hương liệu, dù có Hạ Dung hỗ trợ, nguồn cung vẫn không đủ cầu. Thứ nhất, hương do Thẩm Tương Ngôn làm có mùi thơm dễ chịu, lưu hương lâu dài, lại có công thức đặc biệt. Thứ hai, Hương Tự Lai dám định giá cao và bao bì lại vô cùng tinh xảo. Hộp gỗ chạm khắc đựng hoàn hương và hương cao có giá một lượng bạc, hộp bạc khắc hoa có giá năm lượng, còn bình sứ trắng đựng nước hoa thậm chí lên đến hai mươi lượng bạc, vậy mà vẫn không đủ bán.

Từ xưa đến nay, kiếm tiền từ phụ nữ là dễ nhất, mà đồ càng xa xỉ càng khiến họ cảm thấy đáng giá. Dù giá cao nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau mua.

Thẩm Tương Ngôn không có ý định tuyển thêm người để đẩy nhanh tốc độ sản xuất, mà chỉ mở bán số lượng có hạn sau ba ngày khai trương. Hắn biết những người mua nước hoa chắc chắn sẽ đem ra khoe khoang. Một khi số người muốn mua mà không mua được tăng lên, danh tiếng của Hương Tự Lai cũng sẽ càng nổi hơn. Đây chính là chiến lược "tiếp thị khan hiếm" mà người hiện đại đều biết.

Tối qua, Thẩm An mang đến số bạc thu được trong mấy ngày qua, tổng cộng năm trăm lượng. Trong đó, chỉ riêng mười sáu bình nước hoa đã chiếm ba trăm hai mươi lượng, chiếm phần lớn thu nhập. Nghề chế hương quả nhiên là một việc kinh doanh lợi nhuận khổng lồ, sau khi trừ đi chi phí, tám phần đều là lãi ròng. Có tiền trong tay, Thẩm Tương N càng thêm vững tin. Hắn muốn mua vài người về chăm sóc cho tiểu phu lang của mình. Dạo gần đây, hắn bận rộn điều chế hương liệu, phần lớn việc nhà đều do Hạ Dung gánh vác. Tuy hắn cũng muốn giúp đỡ, nhưng mỗi lần động tay vào là lại bị tiểu phu lang ghét bỏ, chê rằng càng giúp càng rối…Hơn nữa, nếu có một, hai người hầu thân cận theo cùng khi ra ngoài, hắn cũng sẽ an tâm hơn khi để Hạ Dung ở nhà một mình.

Nghĩ vậy, Thẩm Tương Ngôn liền dẫn Hạ Dung đến chỗ Quản Nha. Sau khi nói rõ yêu cầu, người của Quản Nha lập tức dẫn ra hai mươi nha hoàn và song nhi khoảng mười một, mười hai tuổi. Dù sao lần này cũng là để chọn người cho Hạ Dung, nên Thẩm Tương Ngôn liền để y tự mình chọn hai người. 

Cuối cùng, Hạ Dung dừng bước trước một cặp song sinh. Chúng trông rất ưa nhìn, nhưng điều hiếm thấy là họ gần như giống hệt nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Dung thấy hai người có diện mạo giống nhau đến vậy, nên lập tức kéo tay áo Thẩm Tương Ngôn, đôi mắt đen láy long lanh như hạt nho nhìn hắn.Thẩm Tương Ngôn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi :”Dung nhi muốn hai đứa trẻ này sao?"

Thấy Hạ Dung gật đầu, Thẩm Tương Ngôn liền nhẹ nhàng hỏi: "Các ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Có bằng lòng đi theo bọn ta không?"

Hai đứa trẻ nhìn nhau, sau đó đồng loạt vui mừng đáp lời. Đứa lớn hơn chắp tay cúi người, lễ phép nói: "Tiểu nhân là Hà Tín, đây là đệ đệ của tiểu nhân, Hà Miêu. Chúng tiểu nhân năm nay mười một tuổi." Thật ra, bọn họ vốn không có nhiều lựa chọn. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ sẽ bị bán vào thanh lâu. Dù sao, song sinh có diện mạo giống nhau như đúc rất dễ thu hút sự chú ý, nếu rơi vào nơi đó, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nay có người chịu mua, tất nhiên bọn họ vui vẻ đồng ý. 

Thực ra, một song nhi cùng tuổi bình thường chỉ đáng giá năm lượng bạc, nhưng hai người bọn họ lại bị hét giá đến hai mươi lăm lượng. Nhưng Thẩm Tương Ngôn không hề nhíu mày, lập tức sảng khoái xuất bạc, chỉ cần Dung nhi thích là được.

Nhìn thấy hắn thực sự bỏ tiền ra mua mình, hai anh em Hà Tín và Hà Miêu liền vội vàng hành đại lễ, bày tỏ lòng biết ơn. Thẩm Tương Ngôn cũng không để bụng, kéo Hạ Dung cùng nhận lễ của hai đứa nhỏ, chỉ dặn dò: "Chỉ cần các ngươi tận tâm hầu hạ chính quân, tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi."

Trước khi rời đi, Thẩm Tương Ngôn còn đưa cho người của Quản Nha năm mươi văn tiền, nhờ hắn để ý xem trong trấn có tòa viện nào tinh xảo đang rao bán hay không. Dù sao thì căn viện hai gian mà bọn họ đang ở hiện tại cũng không phải kế lâu dài, vẫn còn hơi chật chội. Huống hồ, trong tay có bạc, nếu tìm được nơi thích hợp, hắn sẽ suy nghĩ đến chuyện dọn đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play