Hàn Tương Quân cắn răng “Ôn tồn” dỗ dành nàng: “Kiên trì thêm chút nữa là đến rồi.”
Tô Ly không nghe theo: “Hừ, đâu phải một chút nữa là đến rồi? Còn mấy trăm bậc thang đó. Ta không đi nữa, mọi người đi đi, ta xuống núi tìm thôn xóm nào đó ở lại chờ mọi người là được rồi.”
Trên đường đi nàng luôn suy nghĩ đến chuyện chạy trốn, vừa xuống xe ngựa trông thấy có thôn trang cách đó không xa, đầu óc lại bắt đầu rục rịch.
Hàn Tương Quân cười như không cười nhìn nàng: “Thật không đi nữa?”
Tô Ly dứt khoát ôm cây: “Ừ, không đi nữa.”
Nàng chơi xấu như vậy, cả đám người đều nghẹn họng nhìn không chớp mắt, còn Chương công tử lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Hắn ta tới gần, nói: “Nếu Khương muội muội không đi nổi nữa, vậy nghỉ tạm một lát đi. Trong sơn trang có kiệu phu, lát nữa ta bảo người mang kiệu xuống đón muội, được không?”
Hàn Tương Quân không thích hắn ta đến gần như vậy, lặng yên lướt qua hắn ta, vươn tay kéo Tô Ly tới chỗ mình: “Cần gì phải phiền phức như vậy, ta mang theo là được rồi.”
Vì vậy ngay sau đó, Tô Ly đã bị Hàn Tương Quân vác trên vai như vác bao tải đựng hàng, bước nhanh lên núi.
Người qua lại trên sơn đạo nhìn thấy bọn họ đều buồn cười, bởi từ trước đến nay bọn họ chưa từng trông thấy chuyện như vậy. Rất nhiều nữ tử không leo tiếp được đều nhờ người đỡ hoặc bế lên, đây là lần đầu tiên thấy chuyện vác người lên núi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT