Mèo con mỗi ngày có thể ngủ đến mười bốn tiếng đồng hồ. Những đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng khác là bao.
Khi Cố Phi Thần một mình kiểm tra lại toàn bộ camera giám sát trong khu vườn thực vật và các nơi khác trong ngày, cậu nhóc kia đã sớm rúc vào chiếc chăn màu xám bạc, ngủ say sưa trên chiếc giường rộng lớn, thoải mái đến mức trời đất như sụp tối lại.
Trong vòng tay, cậu bé còn ôm chặt quả bóng cao su sặc sỡ—thứ mà trước khi rời đi vẫn không quên mang theo.
Cố Phi Thần nhớ rằng, mèo con của anh trước đây cũng từng có một bộ sưu tập bóng mây tre tương tự. Có lớn, có nhỏ, mỗi quả bóng đều được làm tỉ mỉ, tinh xảo. Những người thợ thủ công tài hoa đã khéo léo quấn những sợi bông màu sắc rực rỡ quanh dây mây, tạo nên những hoa văn hình học phức tạp, lấp lánh như kính vạn hoa.
Anh không còn nhớ rõ ai đã tặng chúng, nhưng chỉ nhớ khoảnh khắc đầu tiên Lâm Lâm nhìn thấy những quả bóng ấy, ánh mắt đã sáng bừng đầy thích thú. Ban ngày, cậu bé chạy khắp phòng khách đuổi theo những quả bóng lớn. Ban đêm, nhất định phải ngậm một quả bóng nhỏ lên giường ngủ cùng.
Xem ra, dù là mèo con hay trẻ nhỏ, thì những quả bóng cao su vẫn luôn là món đồ chơi đầy sức hấp dẫn.
Trợ lý Tiểu Chu ban đầu còn lo lắng rằng cậu nhóc mới đến sẽ thấy sợ hãi khi đột ngột bị đưa vào một môi trường xa lạ.
Ít nhất, cậu bé cũng nên cảm thấy không quen thuộc chút nào chứ?
Dù sao thì căn hộ chung cư cao cấp, mang đậm phong cách cá nhân của Cố Tổng, thật sự quá lạnh lẽo. Nó trông chẳng khác nào một khách sạn hạng sang với thiết kế mẫu mực, đến mức chưa kịp bài trí thêm bất kỳ chi tiết nào cho trẻ nhỏ.
Nhưng Cố Lâm Lâm lại không hề có vấn đề gì cả.
Cậu bé dễ thích nghi đến mức đáng kinh ngạc.
Hoặc có lẽ phải nói là… cậu bé có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh mẽ.
Bất kể bị đưa đến đâu, chỉ cần xác định rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, cậu sẽ nhanh chóng điều chỉnh bản thân và bắt đầu "xưng vương xưng bá" ngay lập tức.
Nếu không phải vì quá mệt mỏi, có khi cậu bé đã vác trống chiêng đi tuần tra khắp căn hộ rồi cũng nên.
Dù Cố Phi Thần vẫn còn hoài nghi chuyện "mèo kiếp trước, nay hóa thành người", nhưng anh không thể phủ nhận rằng, dấu hiệu cho thấy Cố Lâm Lâm chính là mèo con của anh ngày càng rõ ràng hơn.
Ít nhất thì, anh không thể tưởng tượng được còn ai khác có thể tái hiện hoàn hảo đến từng chi tiết những ký ức mà chỉ có anh và Lâm Lâm biết.
Những điều gần như không thể giải thích nổi này, vậy mà cậu bé lại thực hiện chính xác đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Điều đó thật khó tin.
Nhưng khi tất cả những giả thuyết khác đều bị loại bỏ, thì dù có hoang đường đến đâu, sự thật vẫn là sự thật.
Đặc biệt là khi Cố Phi Thần đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát, xác nhận rằng không có dấu hiệu bị chỉnh sửa hay tác động.
Cố Lâm Lâm thực sự đã xuất hiện từ hư không bên cạnh ghế dài của Bùi Không Ứng. Đối diện với sự thật khó tin ấy, Cố Phi Thần lại tiếp nhận một cách khá bình thản.
Dù sao thì anh còn có thể xuyên vào sách, vậy mèo của anh hóa thành người cũng đâu có gì là không thể? Thậm chí, anh còn thấy may mắn vì lúc trước khi trợ lý Chu hỏi khi nào tiến hành kiểm tra DNA, anh đã chọn cách im lặng.
Bởi vì anh không chắc khoa học kỹ thuật của con người có thể phát hiện ra điều gì từ một sinh vật… không thuộc về phạm trù bình thường hay không. Cũng không rõ liệu kết quả giám định có cho ra thứ gì đó vượt quá giới hạn hiểu biết khoa học không nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Phi Thần vang lên. Là cuộc gọi từ một người bạn bác sĩ của anh.
Giống như hầu hết các tổng tài bá đạo đều có một người bạn bác sĩ xuất sắc, Cố Phi Thần cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, người bạn này còn cực kỳ tài giỏi.
Bác sĩ Thẩm tốt nghiệp từ một trong những trường y danh giá nhất ở nước ngoài, gia đình sở hữu bệnh viện tư nhân, quen biết với Cố Phi Thần đã nhiều năm, tình cảm khá thân thiết.
“Nghe nói cậu có một đứa con rồi hả?”
Giọng nói của Thẩm Yến vang lên, không giấu nổi sự thích thú khi hóng chuyện, như thể còn muốn khuấy động sự việc thêm lớn hơn nữa.
Cố Phi Thần không buồn truy hỏi đối phương nghe tin này từ đâu. Dù sao anh cũng không định giấu giếm. Chỉ là, anh hạ thấp giọng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Lâm Lâm đang ngủ say, rồi thản nhiên đáp: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Hội nghị khoa học sắp kết thúc, hôm nay và ngày mai tôi đều rảnh. Mang con cậu đến bệnh viện tôi kiểm tra một chút đi.” Thẩm bác sĩ không vòng vo, lập tức đưa ra lời mời đầy nhiệt tình.
Dù sao thì, lời đồn về việc Cố Phi Thần có một đứa con trông giống hệt anh đã lan truyền khắp nơi rồi.
Thẩm Yến thật sự rất tò mò muốn biết một Cố Tổng lạnh lùng, không thích cười, khi còn nhỏ sẽ trông như thế nào.
Nhưng đáp lại sự hào hứng ấy, Cố Phi Thần chỉ thản nhiên nói: “Không đi.”
Anh đã quyết định sẽ không làm xét nghiệm DNA.
Thẩm Yến kêu lên một tiếng đầy khoa trương: "Không thể nào? Không thể nào? Cậu mà cũng tin chuyện này sao?"
Dựa vào hiểu biết của Thẩm Yến về Cố Phi Thần, nếu đối phương biết mình có con trai, điều đầu tiên chắc chắn sẽ là đi xét nghiệm DNA. Hơn nữa, không chỉ một nơi, mà ít nhất phải lựa chọn từ ba đến năm cơ sở xét nghiệm khác nhau, cả trong lẫn ngoài nước, để đảm bảo kết quả trùng khớp tuyệt đối thì mới yên tâm.
Thế nhưng—
"Không phải không đến bệnh viện của cậu, mà là không cần làm xét nghiệm DNA."
"Câu chắc chắn chứ?"
Thẩm Yến nhướng mày đầy ngạc nhiên. Phải biết rằng, chuyện này hoàn toàn không giống với tính cách đa nghi của Cố Phi Thần chút nào. Rốt cuộc là đứa trẻ kia giống đến mức nào mà có thể khiến một người luôn cẩn thận như hắn cũng không hề nghi ngờ?
"Vậy còn kiểm tra sức khỏe thì sao? Câu cũng không định mang con đi khám luôn à? Nói trước nhé, tôi không phải đang lo chuyện bao đồng, nhưng là một bác sĩ có trách nhiệm,tôi khuyên cậu tốt nhất nên đưa đứa nhỏ đi kiểm tra toàn diện. Ít nhất cũng phải biết tình trạng phát triển của bé, đã tiêm phòng bao nhiêu loại vắc-xin, có dị ứng gì không chứ?"
Cố Phi Thần im lặng. Bởi vì hắn biết Thẩm Yến nói đúng.
Dù có là một tiểu yêu quái đi nữa thì cũng không có nghĩa là cơ thể sẽ không gặp vấn đề gì. Hơn nữa, chiều nay lúc ở bãi đỗ xe, hắn đã để ý thấy Cố Lâm Lâm từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng nói một câu nào.
Trong điện thoại, Thẩm Yến vẫn chưa chịu buông tha: "Tính cách có vấn đềtôi không nói, nhưng sức khỏe nhất định phải đảm bảo!"
Quả nhiên, một bác sĩ độc miệng thì đi đâu cũng giữ nguyên nhân cách này.
Cố Phi Thần vốn không phải kiểu người do dự, rất nhanh đã đưa ra quyết định. Hắn đồng ý để Cố Lâm Lâm kiểm tra sức khỏe, nhưng với một điều kiện—
Toàn bộ quá trình chỉ được do một mình Thẩm Yến thực hiện.
Thẩm Yến: "...?... Cậu biết tôi là bác sĩ ngoại khoa chứ không phải bác sĩ nhi khoa đúng không?"
"Tôi chỉ biết bệnh viện cậu gần đây đang có kế hoạch thay đổi một lô thiết bị y tế mới, còn cha cậu thì vẫn đang cân nhắc có nên phê duyệt hay không."
"… Cậu đừng nói là muốn dùng chuyện này để mua chuộc tôi nhé?"
Thẩm Yến thoáng ngập ngừng, không rõ là đang thuyết phục đối phương hay là thuyết phục chính mình.
"Cậu có biết khám bệnh cho trẻ con phiền phức và mệt mỏi thế nào không? Năm đó tôi cũng từng thực tập ở khoa nhi, đó cũng là lý do sau nàytôi nhất quyết chọn ngoại khoa đấy."
"Nguyên một bệnh viện."
"Vậy ngài định ngày mai mấy giờ đến, Cố tiên sinh?"
Thái độ của Thẩm Yến lập tức thay đổi 180 độ, như thể vừa bật công tắc từ chối sang tiếp đón khách VIP. Hắn thề là mình không phải loại người ham tiền, hắn chỉ là vô cùng kính trọng tình phụ tử thiêng liêng của Cố Phi Thần mà thôi!
Sáng hôm sau, 9 giờ.
Tại bệnh viện Nhân Tâm của Thẩm gia.
Mặc trên người chiếc áo blouse trắng, Thẩm Yến đứng ngay cổng bệnh viện, đúng giờ tiếp đón cha con Cố gia. Hắn thậm chí còn đích thân mở cửa xe cho họ, phục vụ tận tình như đang đón tiếp thượng đế.
Chiếc Bentley màu đen sang trọng chậm rãi dừng lại.
Người bước xuống xe đầu tiên, dĩ nhiên là Cố Phi Thần.
Anh dường như sinh ra để làm nhân vật chính, khiến người khác không thể nào rời mắt. Bộ vest may đo vừa vặn, cổ tay áo thấp thoáng chiếc đồng hồ cao cấp, ánh mắt mang theo phong thái trầm ổn, lạnh lùng mà vẫn ung dung, như thể dù đối mặt với bất cứ chuyện gì, hắn cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Dù đã gặp anh không biết bao nhiêu lần, Thẩm Yến vẫn không nhịn được cảm thán: “Chúa trời đúng là quá bất công!!”
Nhưng hôm nay, bên cạnh Cố Phi Thần lại có thêm một phiên bản thu nhỏ—Cố Lâm Lâm.
Đứa trẻ với gương mặt tinh xảo, giống hắn đến bảy tám phần, khiến Thẩm Yến không thể không tin rằng ông trời thật sự có thể tự sao chép lại kiệt tác của mình, chỉ là không dùng nó trên người hắn mà thôi.
Thẩm bác sĩ hoàn toàn hết hy vọng.
Cố Lâm Lâm hôm nay mặc một bộ quần yếm hình thỏ mới tinh, phía sau lưng còn có hai cái tai thỏ mềm mại rũ xuống.
Lúc này, cậu bé đang ngồi trên ghế an toàn ở hàng ghế sau, ôm trong tay một quả đào to tướng. Cậu nhóc mập mạp cố hết sức gặm nó, chiến đấu kiên cường suốt nửa ngày mà đến giờ, ngay cả lớp vỏ cũng chưa bị cắn rách.
Nhìn cảnh tượng ấy, bác sĩ Thẩm nhịn không được mà nảy sinh bệnh nghề nghiệp:
“Con trai của bá tổng hình như không ổn lắm, có cần kiểm tra răng trước không nhỉ?!!”
Nhưng Cố Phi Thần thì dường như đã quen với chuyện này. Hoặc có lẽ anh sớm đã biết rõ, anh xuống xe, lấy quả đào đi, bế con trai lên, động tác liền mạch, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Ngay cả động tác cúi xuống cũng mang theo một vẻ đẹp khiến người khác không khỏi tán thưởng.
"Không phải là nó không cắn được, mà là không thích cắn."
Cố Phi Thần thản nhiên giải thích với bạn mình.
Kiếp trước, Cố Lâm Lâm chính là một chú mèo con thích liếm đồ vật. Không cần biết đó là cá khô, thịt gà, hay vịt quay, chỉ cần không được xé nhỏ sẵn hoặc nấu nhừ, cậu bé tuyệt đối không thèm động tới.
Không phải không cắn, mà là quá kén ăn.
Những ai từng chọc giận Cố Lâm Lâm đều có thể làm chứng rằng, một khi cậu nhóc phát cáu mà cắn người, thì… đau lắm đấy!
Nhưng đa phần thời gian, Cố Lâm Lâm vẫn là một bé mèo ngoan ngoãn, chỉ cần có đồ ăn ngon là có thể chơi đùa cả ngày. Hiện giờ, bị ba ba lấy mất quả đào, cậu bé cũng không giận, chỉ nhoẻn miệng cười, đưa tay đòi bế.
Nhìn phản ứng ngoan ngoãn đó, Thẩm Yến tự nhủ:
"Được rồi, chắc không cần bịt tai trước đâu nhỉ, đứa trẻ này chắc sẽ không khóc om sòm đâu… chắc vậy."
Suốt một tiếng ba mươi lăm phút kiểm tra sức khỏe, bé con Cố Lâm Lâm tỏ ra vô cùng hợp tác, đến mức Thẩm Yến cũng phải bất ngờ.
Bảo giơ tay thì giơ tay, bảo há miệng thì há miệng, đến khi thấy kim tiêm cũng không hề sợ hãi, cứ như thể trước nay chưa từng biết đó là thứ đáng để lo lắng.
Ngay cả khi Thẩm Yến thực sự đâm kim vào tay, bé con vẫn nằm ngoan trong lòng ba mình, không vùng vẫy hay chống cự gì đáng kể.
Vì bé quá ngoan, Thẩm Yến bắt đầu nghi ngờ lý do Cố Phi Thần không chịu làm xét nghiệm ADN. Lẽ nào đứa trẻ này là nhặt về chứ không phải con ruột? Sao nhìn thế nào cũng không giống loại con mà Cố Phi Thần có thể sinh ra – quá hoàn hảo, quá ngoan ngoãn!
Chỉ đến khi kim tiêm được rút ra, bé Lâm Lâm mới dường như bừng tỉnh. Trên gương mặt tròn trĩnh lộ rõ ba tầng cảm xúc: đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó là đau đớn, cuối cùng mới sực nhớ ra mình phải khóc!
Mèo con cũng biết khóc, chỉ là chúng ít khi rơi nước mắt, mà chỉ nghẹn giọng gào lên. Nhìn kiểu gì cũng giống một nhóc con bướng bỉnh, chưa mạnh mẽ bao nhiêu nhưng khí thế thì khỏi bàn!
Hai người đàn ông trưởng thành lập tức rối rít dỗ dành, nhưng lần này, đến cả quả đào cũng không cứu vãn được tình hình.
Mèo con thật sự ấm ức! Phải để cả thế giới biết mới được! Đặc biệt là khi thấy ba ba vừa dỗ vừa xin lỗi, Cố Lâm Lâm càng gào to hơn.
Tiếng khóc rung chuyển đất trời, hơi thở phập phồng, cứ như muốn dồn hết tủi thân tích tụ mấy ngày nay trút ra cho bằng hết. Lúc ba ba đột nhiên biến mất, bé có biết lo đến thế nào không? Vất vả lắm mới tìm được ba ba, vậy mà lại không thể lập tức nhào vào lòng người kia. Còn bị tên Bùi Không Ứng kia chặn lại, nói gì cũng không hiểu.
Bên cạnh toàn là người lạ, đồ vật lạ, còn không có lấy một cọng lông! Nhưng mà bé đâu có chê ba ba không có lông! Vậy mà ba ba lại dám đưa bé đi gặp bác sĩ!
Khi bị Thẩm Yến lật qua lật lại kiểm tra, Cố Lâm Lâm cuối cùng cũng nhận ra đối phương là ai—bác sĩ, kẻ thù truyền kiếp của mèo con!
Cuối cùng, vì quá tức giận, bé đã học được câu nói đầu tiên trong đời.
Giọng non nớt nhưng đầy uy nghiêm vang lên: “Không thông qua!”
Đây chính là câu mà sáng nay ba ba đã dùng khi phê duyệt kế hoạch.
Thẩm Yến lập tức xác nhận, không thể sai được. Đây đúng là con trai của Cố Phi Thần! Khí thế cường đại, nói một câu liền có thể áp đảo tất cả.
Chỉ có Cố Phi Thần là an tâm mỉm cười—xem ra, hệ thống phát âm của bé không có vấn đề gì cả!