Chẳng biết tôi đã khóc bao lâu, rồi cũng ngủ quên lúc nào không hay, chỉ biết khi mình tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Tôi đã nằm dưới đất suốt 1 đêm, cả người ê ẩm lạnh lẽo, phải mất 1 lúc lâu tôi mới ngồi dậy một cách mệt mỏi, vén tấm rèm cửa và hướng đôi mắt sưng húp của mình nhìn ra ngoài rồi lại cụp mắt xuống buồn rầu…
Trần Mạnh Phong không còn ở đó nữa…
Mọi chuyện diễn ra cứ như một giấc mơ, tôi ngồi thẫn thờ suy nghĩ thử xem anh đến đây làm gì, tại sao lại gọi tôi với vẻ sốt sắng như vậy?
Nhưng cũng rất nhanh mọi suy nghĩ vẩn vơ đều bị cơn ho lấp đi hết, tôi ho một tràng, ho tới mức thổ huyết, cổ họng bỏng rát khó chịu, nhìn vũng máu trên bàn tay, tôi cười, vì tôi biết, bản thân mình đã đến giới hạn rồi, rất nhanh sẽ chỉ nằm một chỗ.
Tôi ngẩn ngơ, đầu óc mông lung…
Ánh mắt tôi va phải album ảnh rơi trên sàn nhà, tôi nhẹ nhàng với lấy, mở ra ngắm nghía, như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi khó khăn đứng dậy tiến đến ngăn kéo tủ lôi ra một chiếc hộp nhung xanh lấp lánh, bên trong chính là chiếc nhẫn sáng chói mà đáng ra sẽ phải ở trên tay của anh..!?
Nó đáng ra sẽ do chính tay tôi đeo vào tay của anh trong ngày chúng tôi kết hôn, nhưng nó đã ở đây suốt 4 năm rồi, anh cũng chưa từng nhắc đến nó, tôi lại nhớ đến chiếc nhẫn mình đã cho đi mà tiếc nuối, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài chán nản,...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT