Kỳ huyện vào hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu nghiêng xuống phố Đào Lý, phản chiếu lên cửa hàng chuyển phát nhanh có cái tên hơi "phong thủy".

Cửa hàng nhỏ, phía trước là quầy tiếp khách, phía sau là nơi nghỉ ngơi. Một chàng trai trẻ tuổi nằm dài trên chiếc ghế nhân viên, mơ màng sắp ngủ. Bộ đồng phục rộng thùng thình không che được thân hình cao ráo, cân đối của anh ta. Đôi chân dài chẳng kém gì người mẫu bị ép phải co lại, gác tạm lên chồng thùng giấy lộn xộn. Mái tóc đen hơi rối, vẻ mặt lười biếng nhưng lại mang chút anh tuấn, trông không khác gì một con sư tử đang ngủ gà ngủ gật.

Trên màn hình máy tính, kim đồng hồ vừa nhảy từ 16:59 sang 17:00. Như có hẹn trước, chàng trai đột nhiên mở mắt, nhanh chóng bật dậy. Anh ta thao tác thuần thục: điểm danh, đăng xuất, tắt máy tính, sau đó lao ra quầy trước, khóa cửa tiệm trước sau như chớp.

Xong xuôi, cả người anh thả lỏng, thở phào một hơi dài sau tám tiếng làm việc lê thê.

Một ngày "làm việc cầm chừng" cuối cùng cũng kết thúc.

Anh quét mã mở khóa chiếc xe đạp công cộng cũ kỹ, nâng yên lên mức cao nhất, cúi người nắm lấy tay lái. Trong tiếng leng keng của linh kiện rung lắc, anh đạp xe rời khỏi cửa tiệm.

Nhìn rõ là một chiếc xe đạp hiện đại, nhưng khi anh cưỡi lên, cảm giác lại chẳng khác gì đang điều khiển một con "Bảo Mã" (BMW) phong cách thập niên trước.

"Quan ca, tan làm rồi à?"

Cậu thanh niên sửa xe đang vặn chặt phanh cho một chiếc xe máy điện, nghe thấy tiếng xe quen thuộc liền ngẩng đầu, thuận miệng chào hỏi.

"Ừm, vất vả rồi." Quan Hôn Hiểu giơ tay đáp lại.

"Quan ca, có muốn mua phần cơm mang về không? Hôm nay có món giảm giá đó!"

Cô nhân viên quán cơm bên cạnh ló đầu ra, trên tay còn cầm một tờ giấy A4 với dòng chữ in đậm: "Món giảm giá hôm nay: Cà chua xào trứng – 16 tệ".

"Để khi nào có lương rồi tính." Quan Hôn Hiểu phất tay, lắc đầu: "Món giảm giá mà vẫn đòi 16 tệ? Bảo ông chủ của cô về học lại môn ngữ văn đi!"

"Sao lại là ngữ văn mà không phải toán học?"

"Vì vấn đề không phải 16 tệ đắt hay rẻ, mà là cái gọi là 'giảm giá'!"

Phố Đào Lý chỉ dài chừng 30 mét, hai bên rải rác vài ba cửa hàng nhỏ.

Quan Hôn Hiểu cưỡi xe chầm chậm dạo qua từng tiệm một, "thị sát" và chào hỏi hết lượt. Hai phút sau, anh ra đến đầu phố, vừa kịp bắt đèn xanh.

Chỗ làm cách nhà anh không xa.

Anh thong dong đạp xe qua con đường rợp bóng hoa hoè tím, hai bên là dãy nhà nhỏ với cửa gỗ sơn trắng. Ở cuối hẻm Hoè Hoa, có một căn nhà hai tầng trồng đầy hoa nhài, chính là nơi anh ở.

Nhưng hôm nay, anh không về nhà ngay mà rẽ sang một con đường nhỏ.

Đi khoảng 600 mét, một khu chợ nhỏ hiện ra trước mắt. Ở đây có hàng loạt quán ăn vỉa hè đơn sơ nhưng món nào cũng ngon – giá lại rẻ.

Ngay cả món đắt nhất cũng chỉ 6 tệ. Đây chính là "Ngự Thiện Phòng" trong lòng anh.

Leng keng ——

Tới nơi, Quan Hôn Hiểu bấm hai lần chuông gió.

Từ trong bếp, tiếng bà chủ sang sảng vọng ra:

"Tiểu Hiểu đấy à? Hôm nay ăn gì đây?"

"Đậu hủ Ma Bà, thịt bò nấu nước. Nêm cay vừa phải, bỏ bớt hoa tiêu!"

"Có lấy cơm không?"

"Có, hai bát nhỏ thôi."

Hơn mười phút sau, Quan Hôn Hiểu lững thững đạp xe về nhà, trên tay cầm chắc túi cơm tối.

Bên trái anh là bãi cỏ, bên phải là những chùm hoa hoè tím rủ xuống, tạo thành một bức tranh đẹp như tranh sơn dầu. Dưới ánh hoàng hôn, hương hoa dìu dịu phảng phất trong không khí, nhè nhẹ lướt qua khuôn mặt anh.

Anh tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.

Nhưng giây tiếp theo—

Một bóng đen nhỏ bất ngờ nhảy vọt qua đầu xe!

Anh giật mình, lập tức bóp cả phanh trước và sau, chân dài vững vàng chống xuống, giữ xe khỏi ngã.

Anh vươn người ra trước xem tình hình.

Bỗng—

Mu bàn chân anh nặng xuống.

Một cảm giác mềm mại, ấm áp chạm vào da, mang theo chút ngưa ngứa.

Ngón chân anh theo phản xạ khẽ co lại.

"Meo ô ——"

Một tiếng kêu mềm mại vang lên dưới chân.

Quan Hôn Hiểu cúi đầu, chạm mắt với một sinh vật nhỏ xíu.

Đó là một cục bông đen tròn vo, lông xù tít như viên than nắm trong Sen và Chihiro, nhưng phiên bản phóng to.

Nó bám chắc lên chân anh.

Con mèo nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh như viên đá quý màu tím. Hình dáng mắt tròn trịa, khóe mắt hơi cong lên, lông toàn thân đen tuyền, chỉ có hai vệt sáng màu bên khóe mắt trông như nét vẽ.

Nhìn thoáng qua, vừa đáng yêu lại mang chút tinh ranh như hồ ly.

Quan Hôn Hiểu im lặng nhìn chằm chằm con mèo con.

Năm giây trôi qua, cả hai vẫn nhìn nhau. Lại năm giây nữa, cuối cùng anh cũng có động tác đầu tiên—

Anh giật nhẹ ngón chân, định rút chân khỏi cái bụng nhỏ mềm mại của nó.

"Meo ô!"

Mèo đen nhỏ kêu một tiếng, nhào tới, bám dính lấy mu bàn chân anh như một miếng bánh nếp đen.

Quan Hôn Hiểu thử co chân lại.

Mèo đen nhỏ lại bám chặt hơn.

Quan Hôn Hiểu lại... Thôi vậy. Nếu cứ cố rút chân ra, chắc anh phải biểu diễn một màn nhào lộn với xe đạp mất. Quá khó, bỏ qua đi.

Anh cúi xuống xoa nhẹ lên gáy cục bông đen dưới chân rồi lầm bầm:

“Nhóc con à, đừng nói với anh là nhóc đang giở trò ăn vạ nhé? Nếu đúng thế thật, thì với số tiền anh có bây giờ, chúng ta chỉ có thể thi nhau xem ai đói lả trước thôi.”

Chú mèo đen chớp chớp mắt, cái đuôi nhỏ cong lên nhẹ nhàng đong đưa hai cái, như thể chẳng hiểu gì.

Quan Hôn Hiểu suy nghĩ một chút, lôi điện thoại ra bấm bấm, rồi nghiêm túc giơ màn hình ra trước mặt mèo con. Trên đó hiển thị tài khoản ngân hàng trống trơn: 0,06 tệ.

Số dư này thực ra là do lần trước anh lười nhập thêm một con số khi chuyển khoản, nếu không thì đến cả 0,06 tệ cũng chẳng còn.

Nhưng mèo con thì biết gì về chuyện này. Vì thế, Quan Hôn Hiểu bèn gõ nhẹ lên đầu nó, tỉnh bơ nói:”Thấy chưa, ngay cả cơm anh còn sắp không có mà ăn, làm sao nuôi nổi nhóc được.”

Chưa dứt lời, anh đã thấy tiểu hắc miêu liếc nhìn hộp cơm treo trên ghi-đông xe đạp.

Quan Hôn Hiểu ho nhẹ, không thấy chuyện con mèo hiểu chuyện này kỳ lạ, cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì khi đang nghiêm túc chơi trò giả nghèo với nó.

 Anh tiếp tục giảng giải:

“Đây là bữa ăn thịnh soạn cuối cùng trước ngày nhận lương. Những ngày còn lại, anh chỉ có thể cầm hơi bằng nước lọc và bánh mì giảm giá ở siêu thị. Một cái xúc xích cũng phải chia làm ba lần mới dám ăn. Hiểu chưa?”

Mèo con nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ. Rồi đột nhiên, nó bật nhảy khỏi chân anh, lao vào bãi cỏ bên đường bằng một động tác nhanh nhẹn như lò xo.

Bãi cỏ ven đường chẳng có ai chăm sóc, lại thêm giống cây mọc cao, nên cỏ đã cao ngang bắp chân Xem Hôn Hiểu. Mà mèo con thì chỉ bé bằng nắm tay, vừa chui vào là biến mất tăm, chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Chẳng lẽ nó bị số tiền tiết kiệm sáu xu của anh dọa sợ, quyết định từ bỏ ăn vạ mà chuyển sang cuộc sống tự lập?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Quan Hôn Hiểu, thì anh đã thấy tiểu hắc miêu nhảy ra như mũi tên. Trong miệng nó là một con chuột to bằng hai bàn tay anh gộp lại.

Nó nhẹ nhàng đặt con chuột xuống đất, rồi lại nhanh như chớp lao về phía bụi cỏ.

Chỉ trong chốc lát, con mèo nhỏ đã tha về sáu con chuột béo múp. Cả một "gia đình" chuột giờ đây đang nằm ngay ngắn bên chân anh, bất động.

“Ờm... “ Quan Hôn Hiểu gãi đầu.

“Đây là... thức ăn dự trữ của nhóc à?”

“Meo~”

Mèo con vung nhẹ cái đuôi, chậm rãi bước đến trước mặt anh. Nó ngồi xuống ngay ngắn, hai chân trước khép lại, cái đuôi mềm mại đặt lên chân, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Nhìn dáng vẻ có chút kiêu ngạo của nó, Quan Hôn Hiểu bỗng có cảm giác con mèo này là món quà mà ông trời thương tình gửi đến cho anh vì thấy anh cô đơn quá.

“Thôi ngay cái ánh mắt mê hoặc đó đi.”  Anh ngả người ra sau, xua tay. 

“Anh không bị mấy chiêu này dụ đâu.”

Tiểu hắc miêu nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Anh lập tức hít sâu một hơi, đưa tay ôm ngực như thể bị đánh trúng tim, rồi đổi giọng:

“Được rồi, nhóc có lòng như thế, anh cũng không nỡ từ chối. Nếu nhóc đuổi kịp tốc độ của anh, thì anh sẽ nuôi nhóc.”

Vừa dứt lời, Quan Hôn Hiểu lập tức đạp chân xuống, chuẩn bị đạp xe thật nhanh.

Nhưng ngay khi bánh xe vừa lăn được nửa vòng, anh chợt thấy ghi-đông xe nặng trĩu. Mèo con đã nhanh nhẹn nhảy vào giỏ xe, cong mắt nhìn anh, vẻ mặt không khác gì một con hồ ly tinh quái.

“.....”

Quan Hôn Hiểu đập tay lên ghi-đông, cười bất lực:

“Được rồi, nhóc thắng. Đi thì đi. Nhưng đống "lương thực dự trữ" kia, anh không ăn đâu. Nhóc cũng không được mang theo. Trước khi về nhà, giải quyết chúng đi đã.”

Mèo con hơi cử động móng vuốt, trong mắt lóe lên chút do dự.

Quan Hôn Hiểu búng nhẹ lên trán nó, khóe môi cong lên: “Yên tâm, đã bảo nhóc đi theo, thì anh sẽ không bỏ rơi nhóc đâu.”

Ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên khuôn mặt nam nhân một nét trầm tĩnh dịu dàng. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người ta yên lòng hiện lên trên môi anh.

Mèo con nhìn anh một lúc, cuối cùng nhảy khỏi giỏ xe. Nó bước đến gần chân tường, gật đầu với ba bóng mèo con đang ẩn nấp.

Đó là ba chú mèo hoang – một con màu cam béo ú, một con vằn xám, và một con mai rùa.

Ba chú mèo hoang vốn đang lười biếng nằm phơi nắng, thấy tiểu hắc miêu ra hiệu liền lập tức bật dậy. Cả ba lao đến nhanh như tên bắn, vội vã chia nhau mấy con chuột trên mặt đất, rồi lại nhanh chóng chạy về chỗ cũ.

Quan Hôn Hiểu nhướn mày: “Nhóc là bá chủ mèo ở khu này à?”

Mèo con nhảy vào giỏ xe, nghe vậy thì lười biếng vẫy nhẹ cái đuôi.

Quan Hôn Hiểu giơ tay đo đạc kích thước của nó một chút, rồi tự mình bác bỏ suy đoán đó:

“Ừm... không giống lắm nhỉ.”

Nhóc mèo nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể đang che giấu một nụ cười đầy ẩn ý.

Quyết định nhận nuôi rồi thì không cần suy nghĩ nhiều nữa, Quan Hôn Hiểu ung dung đạp xe tiếp tục lên đường.

Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cuốn theo ánh hoàng hôn còn vương lại trên bầu trời. Những tia nắng cuối ngày mềm mại như dòng nước, phủ lên mái tóc anh một sắc tím nhàn nhạt, tạo thành những vệt sáng đung đưa theo chuyển động.

Quan Hôn Hiểu vừa đạp xe vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu cũ, bóng anh chập chờn dưới ánh tà dương, khi mờ khi tỏ, nhưng vẻ thong dong trên gương mặt thì không gì có thể che lấp được.

Mèo con ngồi gọn trong giỏ xe, tư thế ngay ngắn, bốn chân khép lại, cái đuôi cuộn gọn quanh thân. Nó ngẩng đầu, chăm chú quan sát con người trước mặt.

Nhìn anh lướt qua từng tia nắng chiều, nhìn anh rẽ vào những góc phố nhỏ, nhìn anh điều khiển chiếc xe đạp băng qua con hẻm hẹp lát đá xanh gồ ghề, lúc lắc theo từng cú nhấn bàn đạp, nhìn anh vẫy tay chào dì Vương hàng xóm, khen dây nho và cà chua trong vườn nhà bà mọc tốt, còn dâu tây với việt quất cũng không tệ.

Cuối cùng, anh duỗi chân dài, chống xe ngay trước cửa nhà mình, rồi cúi xuống hái hai bông hoa nhài trắng muốt.

Quan Hôn Hiểu cài một bông sau tai mình, bông còn lại thì kẹp lên tai phải của nó.

Nhìn nó chớp mắt với vẻ vô tội, bông hoa trắng càng làm nổi bật bộ lông đen tuyền như than đá, anh không nhịn được mà bật cười, vỗ tay lên ghi-đông xe: “Ừm, đẹp đấy.”

Nhóc dường như hiểu được anh đang cười chuyện gì, nó khẽ run run tai sau đó nhẹ nhàng hái bông hoa xuống bằng miệng.

Nó cẩn thận di chuyển đến giữa xe, bước từng bước nhỏ đầy thành kính, rồi đặt bông hoa lên mu bàn tay Xem Hôn Hiểu. Dùng chóp mũi chạm nhẹ hai cái, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt long lanh tràn đầy ý cười.

“Meo~"

Quan Hôn Hiểu hít một hơi, kẹp chặt bông hoa giữa hai tay, rồi làm điệu bộ khoa trương như Tây Thi ôm ngực đầy cảm xúc.

Con mèo nhỏ này... chẳng lẽ kiếp trước là cao thủ tình trường sao?

Đến Nguyệt Lão cũng chưa chắc đã lợi hại bằng nó!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play