Câu nói đầu tiên của Thôn Nhĩ sau khi khôi phục lại là: "Giữa chúng ta cũng không có tình nghĩa gì."
Hắn chân thành tha thiết nhìn về phía Thôn Kỳ, đáy mắt lại không còn vẻ kích động và chấn kinh như lúc trước, chỉ có sự lạnh lùng, lạnh nhạt và yên lặng.
Lời này miễn cưỡng có thể xem là lời thật lòng của hắn đi, dù sao năm đó tình huynh đệ giữa hắn và Thôn Kỳ vốn dĩ rất "plastic", còn về hiện tại... Ân, cho dù vừa rồi hắn ra tay giúp đỡ, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng tình cảm của bọn họ thực sự rất "plastic".
"Ra là vậy." Thôn Kỳ hơi nhíu mày, nhưng đáy mắt không hề kinh ngạc, phảng phất như đã sớm dự liệu được điều này.
Không khí lại lần nữa rơi vào một sự tĩnh lặng đến xấu hổ, trôi qua một lúc lâu, ngay khi Lục Vân Dao cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, thì bỗng nhiên Thôn Kỳ lại lên tiếng.
Lần này, tầm mắt hắn dừng lại trên người Thôn Nhiễm đã chết một cách thê thảm, chỉ nghe hắn khẽ "Chậc" một tiếng, rồi chậm rãi thở dài nói: "Vậy xem ra ta cũng chỉ có thể tương thân tương ái với Thôn Nhiễm mà thôi."
Lục Vân Dao nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp, có chút kích động, lại có chút khẩn trương, cuối cùng cũng đến rồi sao? Nàng đã không thể chờ đợi thêm nữa để được chứng kiến màn biểu diễn sử thi cấp này!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT