Lục Vân Dao nhìn Thôn Nhiễm thất thố, chỉ nháy mắt mấy cái, biểu tình có chút vô tội gật đầu nói: "Ngươi cứ việc phóng ngựa qua đây, ta chờ!"
Ngữ khí kia nghe phảng phất như đang dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện, Thôn Nhiễm nghe xong, sắc mặt vốn không bình tĩnh lập tức trở nên càng thêm đỏ bừng, cũng không biết rốt cuộc là tức giận hay xấu hổ, hoặc giả là do chịu ảnh hưởng của hương khí.
Thôn Nhiễm vốn cho rằng Lục Vân Dao sẽ thừa dịp cơ hội này để bỏ trốn, trong lòng khó tránh khỏi có chút vội vàng xao động, lại bởi vì lúc này hắn chỉ có một mình, không người giúp đỡ, mới cố gắng khắc chế hỏa khí trong nội tâm, cười lạnh với Lục Vân Dao một tiếng nói:
"Ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy! Mọi người ở lại đây so cao thấp!"
Thôn Tự phát giác được khí tức quanh thân Thôn Nhiễm biến hóa về chất, nỗi lo lắng vốn đã vất vả lắm mới buông xuống lại dâng lên trong lòng, hắn nhíu mày, lắc đầu với Lục Vân Dao nói: "Đừng để ý tới hắn! Thôn Nhiễm đã sắp mất lý trí, hiện tại chẳng qua là hắn đang dùng phép khích tướng thôi!"
Lục Vân Dao có chút bất ngờ với lời nhắc nhở của Thôn Tự, nhưng đối mặt với hảo ý đột nhiên này, Lục Vân Dao chỉ hơi mỉm cười, chậm rãi nói: "Yên tâm, ta tự biết chừng mực."
Nhưng mà, nghe Lục Vân Dao nói những lời đã tính trước, nỗi lo trong lòng Thôn Tự lại càng sâu thêm, luôn cảm thấy lát nữa có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó vượt quá tưởng tượng và khống chế của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play