Chàng thanh niên tuấn tú từ đằng xa đã nhìn thấy Tô Chi, trên con đường đất vắng vẻ, hai bên là những ruộng đồng thưa người, dáng hình Tô Chi hiện lên như điểm sáng duy nhất trong khung cảnh.

Cô mặc chiếc áo sơ mi rộng dài được sơ vin gọn gàng vào trong chiếc quần cũ kỹ, làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, uyển chuyển.

Dù trang phục có quê mùa, cũng chẳng thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên trời ban cho cô.

Ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt trắng trẻo cùng chiếc cổ thanh mảnh giờ đây ửng đỏ vì làm việc dưới nắng.

Tóc mái ướt đẫm, vài sợi tóc rối dính lên gò má, vô tình càng tôn thêm một nét gợi cảm khó cưỡng.

Lâm Vũ gần như theo bản năng mà hít thở có phần gấp gáp, yết hầu khẽ chuyển động.

Hắn là con trai của bí thư làng bên, bình thường chẳng có công việc gì đàng hoàng, chỉ quanh quẩn chơi bời lêu lổng.

Thứ hắn thích nhất là tụ tập một đám bạn bè ăn nhậu, rồi rủ thêm vài cô gái xinh xắn cùng đi chơi.

Trong số đó, Tô Chi là người để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất.

Tô Chi cũng từng đi chơi cùng họ vài lần, nhưng hồi đó chỉ gặp nhau vội vàng, Lâm Vũ dù có thấy cô xinh đẹp, cũng chẳng đến mức kinh diễm.

Thậm chí, hắn từng cho rằng cô là người thích phô trương, mê danh vọng, nên dù có khuôn mặt xinh đẹp thì cũng là kiểu đẹp lòe loẹt, thiếu tinh tế.

Vậy mà lúc này đây, nhìn lại Tô Chi, không biết có phải vì mới kết hôn hay do điều gì khác, cả người cô như bừng sáng.

Vẻ đẹp kiều diễm ngày nào giờ lại trở nên cuốn hút đến lạ kỳ, khiến người ta chẳng thể rời mắt, thật sự khiến lòng người rung động.

Không kìm được nữa, Lâm Vũ bước tới, cười tươi rói, định vươn tay nắm lấy tay Tô Chi.

Nhưng chưa kịp chạm vào, một cánh tay rắn chắc từ bên cạnh đã nhanh chóng đưa ra, nắm chặt lấy cổ tay hắn, chặn đứng hành động kia.

Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn theo hướng cánh tay đó, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Việt Xuân Hàn đang nhìn xuống.

Việt Xuân Hàn cao lớn, thân hình vạm vỡ, phải cao tới gần mét chín, như một bức tường sừng sững đứng đó.

Chỉ với một động tác nhẹ nhàng, anh đã khiến Lâm Vũ không thể nhúc nhích được chút nào.

Lâm Vũ là người làng bên, chưa từng gặp Việt Xuân Hàn, chỉ nghe đồn anh là người tính tình nóng nảy, sức lực hơn người, lại bị thọt chân trái là một kẻ điên đúng nghĩa.

Hắn cứ nghĩ Tô Chi lấy người như vậy chỉ vì anh là một gã tật nguyền, cục súc, dễ nổi giận.

Trong đầu hắn vẫn luôn hình dung Việt Xuân Hàn là một kẻ thô kệch, gồ ghề, thô lỗ và hung dữ.

Nhưng khi đối diện, hắn lại thấy trước mặt mình là một người đàn ông tuấn tú, thân hình cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, môi mím lại đầy khí chất.

Chân trái anh ta cũng chẳng có vẻ gì là bị thương hay dị tật, khiến Lâm Vũ nghĩ rằng đây hẳn là người tình mới của Tô Chi, chứ không thể nào là chồng cô.

Bị giữ chặt tay, Lâm Vũ trong lòng vừa bực vừa ghen, không nhịn được mà châm chọc:

“Ghê thật đó Tô Chi! Mới cưới với Việt Xuân Hàn có mấy ngày thôi mà giờ đã tìm được người mới rồi hả? Anh chàng này là ai vậy? Người làng nào thế?”

Lúc này, đầu óc Tô Chi như rơi vào khoảng không mù mịt.

Cô hoàn toàn không biết chàng trai đang nói chuyện là ai.

Bởi lẽ cô không hề thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, tất cả thông tin cô có được chỉ là vài đoạn trong nguyên tác mà cô còn chưa kịp đọc hết.

Mà nhân vật trước mặt chàng trai này rõ ràng là chưa từng xuất hiện trong truyện, cũng không được miêu tả qua bao giờ.

Tuy rằng Tô Chi còn hơi ngây ngô, nhưng mấy lời tục tĩu của người đàn ông xa lạ trước mặt khiến cô nghe mà chướng tai vô cùng.

Mà rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế này? Người này chẳng lẽ không quen biết Việt Xuân Hàn hay sao? Chẳng lẽ là người ở thôn khác?

Tô Chi nhíu mày, vừa định lên tiếng tranh luận thì giọng nói trầm thấp của Việt Xuân Hàn từ bên cạnh đã vang lên, cắt ngang:
"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Liên quan gì đến cậu?"

Lâm Vũ nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý. Quả thật giữa hắn và Tô Chi chẳng có mối quan hệ nào thân thiết cho cam. Nhưng giờ phút này, hắn lại thấy rất hứng thú với cô. Thậm chí còn muốn nhân cơ hội này chọc tức tình nhân mới của Tô Chi một phen.

Nghĩ vậy, hắn cố tình ra vẻ thân mật, nhẹ nhàng đặt bàn tay còn lại lên cánh tay cô, rồi siết chặt lại, như thể tuyên bố quyền sở hữu.

Lâm Vũ nhướng mày khiêu khích, cố ý lên tiếng:
"Anh nói xem, quan hệ gì? Tô Chi lúc chưa lấy chồng vẫn thường ra ngoài chơi với tụi tôi, thân thiết còn hơn anh tưởng nhiều đấy."

Việt Xuân Hàn vẫn đứng cạnh Tô Chi với vẻ mặt lạnh nhạt. Một tay anh giữ chặt cổ tay Lâm Vũ, tay còn lại xách theo hai cái liềm, trên vai anh còn khoác chiếc áo sơ mi ngoài mà ban ngày anh đã lót dưới người Tô Chi. Dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, chỉ có điều ánh mắt đen láy lúc này lạnh như băng.

Ánh mắt anh dừng lại nơi bàn tay Lâm Vũ đang nắm lấy cánh tay Tô Chi, sau đó lại quét một cái nhìn lạnh lẽo về phía khuôn mặt cố tình ra vẻ thân thiết của Lâm Vũ. Lông mày anh nhíu lại, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.

Thông thường, một người đàn ông sẽ không tùy tiện chạm vào cánh tay phụ nữ trước mặt bao người như vậy.

Chỉ khi hai người cực kỳ thân thiết mới có thể làm hành động đó. Hơn nữa... dường như Tô Chi cũng không phản ứng gì quá rõ rệt.

Trong lòng Việt Xuân Hàn cười lạnh. Ánh mắt anh dừng lại trên hai người, rồi lại nhìn Tô Chi lâu hơn, đôi mắt đen sâu thẳm như đóng băng.

Thật ra Tô Chi không phải không có phản ứng.
Chỉ là cô bị hành động táo tợn của Lâm Vũ làm cho sợ đến cứng người.

Đến khi định thần lại, cô cố rút tay ra, nhưng khổ nỗi sức cô yếu, cả ngày lại làm việc vất vả, rút mấy lần không thoát, ngược lại càng bị hắn nắm chặt hơn.

Tô Chi vùng vẫy nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ.
Hành động ấy khiến Lâm Vũ càng thích thú, còn nghĩ rằng cô đang cố tình mồi chài mình.

Dù sao trước kia, Tô Chi cũng từng nhiều lần tìm cách tiếp cận hắn, chỉ tiếc chưa bao giờ thành công.

Giờ phút này, hắn cảm thấy cực kỳ khoái trá.
Khóe miệng hắn gần như ngoác đến tận mang tai, ánh mắt trơ trẽn lướt qua làn da trắng mịn ở cổ và gương mặt của Tô Chi, trong đầu toàn là ý nghĩ đen tối.

Tô Chi giận đến đỏ mặt tía tai.

Thế mà Lâm Vũ lại còn áp sát hơn, cúi đầu thì thầm vào tai cô với giọng điệu lả lơi:
"Tôi nghe nói, chồng cô là thằng nhà quê, tính tình lại tệ, nhà thì nghèo, chẳng có tương lai gì. So với hắn, chẳng phải theo tôi còn hơn sao, hả Tô Chi...?"

"Anh đang nói linh tinh cái gì đấy?!"

Tô Chi tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cố sức đẩy Lâm Vũ ra nhưng không được. Theo bản năng khiến cô quay sang, định nhìn sang Việt Xuân Hàn cầu cứu. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô lại chạm ngay vào ánh mắt lạnh thấu xương của anh, khiến cơ thể cô bất giác đông cứng.

Từ góc nhìn của Việt Xuân Hàn, cảnh tượng trước mắt giống như một đôi tình nhân đang thì thầm tâm tình. Khoảng cách quá gần, cử chỉ lại đầy thân mật, chẳng khác nào người quen cũ đang lén lút hẹn hò.

Tô Chi trong mắt anh chẳng khác gì một người vợ bỏ rơi chồng mới cưới, lựa chọn chạy theo nhân tình cũ.

Đây không phải lần đầu tiên anh nghe được lời đồn về những cuộc tình lang bạt của cô, anh sớm đã biết, cô vợ mới cưới này vốn không phải người sẽ sống tử tế cùng anh.

Ban chiều còn tưởng rằng khi cô xuống ruộng làm việc là vì thay đổi, nhưng giờ xem ra, hóa ra chỉ là một màn kịch.

Không rõ cô đã giả vờ bao lâu như vậy, rốt cuộc là đang mưu tính điều gì. Việt Xuân Hàn không còn hứng thú xem vở kịch này nữa. 

Anh quay người, dứt khoát bỏ đi.

Tô Chi không ngờ anh lại thật sự xoay lưng rời đi.
Trong lòng hoảng loạn, cô buột miệng gọi tên anh:
"Việt Xuân Hàn...!"

Nghe thấy cái tên ấy, Lâm Vũ bỗng giật mình.
Lúc này hắn mới nhận ra, người đàn ông mình vừa coi thường chính là Việt Xuân Hàn.

Ban đầu hắn còn hơi hoảng, nhưng thấy Việt Xuân Hàn chẳng nói gì, lạnh lùng rời đi thì hắn thở phào nhẹ nhõm, còn cảm thấy có phần khinh thường.

Cô vợ mình mà thân mật với kẻ khác, hắn cũng không làm gì. Xem ra đúng là họ chẳng có tình cảm gì với nhau cả, chỉ là miễn cưỡng ở bên nhau thôi.

Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng, không để Việt Xuân Hàn vào mắt. Nhưng hắn lại không nhận ra, trước khi rời đi, ánh mắt lạnh băng như dao của Việt Xuân Hàn đã quét qua người hắn.

Tiếng gọi của Tô Chi không thể giữ chân Việt Xuân Hàn. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn anh bỏ đi.

Một tiếng "ong" vang lên trong đầu, mắt bất giác ngấn nước.

Cô siết chặt bàn tay, cắn môi đến bật máu.

Ngay cả bản thân cô cũng thấy kinh ngạc vì đã gọi tên Việt Xuân Hàn. Bởi vì trong lòng cô, anh luôn là người khiến cô sợ hãi.

Nhưng từ khi xuyên đến thế giới này, những thông tin cô có được chỉ là vài dòng ngắn ngủi trong nguyên tác.

Còn những người xung quanh, những con người bằng xương bằng thịt không hề được nhắc đến với cô đều hoàn toàn xa lạ.

Người duy nhất xung quanh cô mà cô thật sự hiểu rõ, chỉ có Việt Xuân Hàn.

Có lẽ vì cô biết rõ tính cách của Việt Xuân Hàn tuy thô lỗ, lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức độc ác. Là nam chính trong nguyên tác, tính tình anh ta tuy cứng nhắc nhưng vẫn còn chút nhân tính, khiến cô vô thức cảm thấy có thể nương tựa được phần nào. Vì vậy, vào lúc rơi vào tình huống rối ren không cách nào giải quyết, cô mới bất giác gọi tên anh ta.

Nhưng cô không ngờ rằng Việt Xuân Hàn lại hoàn toàn phớt lờ, lạnh lùng quay lưng bỏ đi không chút do dự. Quả thật, giữa anh ta và nguyên chủ chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, ép buộc đến với nhau mà không hề có chút tình cảm nào.

Thế nhưng, dù là không thích nhau đi nữa, cũng đâu nhất thiết phải hành xử như vậy? Anh ta rốt cuộc là ghét bỏ nguyên chủ đến mức nào chứ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play