Ôn Nhiễm vốn chẳng phải người đứng đắn gì, chỉ có một sở thích đặc biệt—chính là đấu trí với tra nam. Đây đúng là sở trường của cô.
Cô liếc nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian rồi hỏi:
“Tư Hoài Dụ về chưa?”
Hệ thống đáp ngay:
“Đã kiểm tra, hắn ta vừa vào biệt thự.”
Ôn Nhiễm không quan tâm đến động tĩnh trong phòng nữa. Nhưng trước khi xoay người rời đi, cô cố ý đẩy cánh cửa hé mở rộng thêm một chút.
Trước tiên, cô xoa xoa đôi mắt mình. Vài giây sau, đôi mắt vốn tươi sáng nay đã phủ một lớp hơi nước mỏng. Ngay sau đó, cô còn siết chặt cánh tay mình, cơn đau thoáng qua khiến hốc mắt cô lập tức ửng đỏ.
Hệ thống nhìn hành động kỳ quặc của kí chủ nhà mình mà không hiểu gì, định lên tiếng hỏi thì đã thấy nữ nhân kia đột ngột chạy nhanh về phía cầu thang.
Bước chân vội vã, cô không cẩn thận giẫm hụt một bậc, cả người lập tức ngã xuống.
Hệ thống hoảng hốt, sợ cô té đến gãy tay gãy chân. Nhưng cảnh tượng mặt cắm đất thê thảm như tưởng tượng lại không xảy ra.
Ôn Nhiễm rơi thẳng vào một vòng tay vững chắc. Dù vậy, chân vẫn không tránh khỏi bị vặn nhẹ, cô bật ra một tiếng kêu nhỏ:
“Đau quá…”
Người đàn ông đỡ lấy nàng khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt:
“Cô chạy cái gì?”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, lập tức chạm phải đôi mắt đen trầm tĩnh của Tư Hoài Dụ. Cô chớp mắt, nước mắt còn đọng trên mi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào yếu ớt:
“Chú nhỏ…”
Cuối cùng cũng gặp được rồi!
Nhìn người đàn ông trước mặt, lòng Ôn Nhiễm không khỏi vui vẻ—diện mạo này đúng gu của cô!
Đường nét gương mặt hắn ta sắc sảo, đường cong hoàn mỹ, ngũ quan lạnh lùng nhưng đẹp đến mức có phần cấm dục. Một người đàn ông vừa xa cách, vừa mang vẻ nguy hiểm ngầm.
Mà chính lúc này, nữ nhân trong lòng anh mắt đỏ hoe, giọng nói mềm mại lại mang chút uất ức, cả người toát ra vẻ mong manh khiến người ta không khỏi thương tiếc.
Cô nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn hbằng ánh mắt mơ màng đầy mê hoặc.
Yết hầu Tư Hoài Dụ khẽ động, hắn vững tay đỡ cô đứng thẳng dậy. Vừa định mở miệng nói gì đó, thì Ôn Nhiễm đã nghiêng người né khỏi hắn, vội vã chạy xuống lầu.
Cô hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói thêm một câu nào.
Tư Hoài Dụ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt thoáng trầm xuống. Bước chân cô vẫn còn hơi khập khiễng, như thể vừa trải qua chuyện gì kinh hoàng lắm.
Hắn cau mày, có chút nghi hoặc—đây là làm sao vậy? Vì sao lại hoảng hốt đến mức mất cả bình tĩnh như thế?