Chương 1: Tư Gia Tổ Trạch
Trên chiếc giường lớn xa hoa, một màn kịch cuồng nhiệt đang diễn ra.
Ôn Nhiễm lén lút ghé mắt nhìn qua khe cửa, tấm tắc khen ngợi: "Không hổ là nữ chính, nhìn cái vòng một này mà xem, thật sự quá đỉnh!"
Thấy Ôn Nhiễm một bộ sắp chảy nước miếng đến nơi, hệ thống không nhịn được nhắc nhở: "Ký chủ, dù sao thì người đàn ông đó cũng là chồng cô trên danh nghĩa, nhìn lén như vậy có hơi không ổn không?"
Ôn Nhiễm nhướng mày, cười xấu xa, thậm chí còn muốn vừa nhấm nháp hạt dưa vừa thưởng thức màn kịch hay: "Người ta còn không thèm che giấu, chúng ta chẳng khác nào đang xem miễn phí một bộ phim người lớn của Nhật Bản. Dù sao nữ chính của PO văn, ai mà chả có thiên phú bẩm sinh!"
Bên trong, hai người vẫn đang triền miên quấn lấy nhau. Từ lúc cô đến thế giới này, cảnh tượng như vậy không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Phòng bếp, sofa phòng khách, ban công, thảm cỏ... Chỉ cần nghĩ ra nơi nào, nam nữ chính đều có thể hoan ái ở đó.
Hệ thống do dự: "Vậy... Chúng ta có nên xông vào bắt gian không? Tới thế giới này đã mấy ngày rồi mà tiến độ nhiệm vụ vẫn chưa có tiến triển gì cả."
"Mi ngốc à?" Ôn Nhiễm trừng mắt. "Bắt gian xong, lỡ như Tư Ngạn thuận thế đề nghị ly hôn thì công lược còn chơi kiểu gì?"
Thế giới này có ba tên tra nam cần công lược, hai trong số đó đều ở Tư gia. Nhưng người khó nhằn nhất, Tư Hoài Dụ, đến giờ cô vẫn chưa thấy mặt.
Ôn Nhiễm bĩu môi, giọng đầy bất mãn: "Ta xuyên vào đây mấy ngày rồi mà còn chưa nhìn thấy Tư Hoài Dụ, nếu rời khỏi Tư gia thì biết đến bao giờ mới tiếp cận được hắn?"
Hệ thống im lặng vài giây, rồi chợt nhận ra điều gì đó, giọng đầy kinh ngạc: "Khoan đã... Chẳng lẽ cô định chơi cả hai thúc cháu luôn? Quá táo bạo rồi đó?!"
Ôn Nhiễm hừ nhẹ, ánh mắt lấp lánh tia hứng thú: "Chán ghét~ Cái này gọi là ‘cấm kỵ chi luyến’, hiểu không? Đồ ngốc!"
Dưới góc nhìn của Ôn Nhiễm, thế giới nhỏ này thực chất là một cuốn tiểu thuyết tình cảm đầy drama. Mặc dù nguyên chủ chỉ là một nhân vật nền, nhưng lại chính là người đáng thương nhất toàn bộ câu chuyện. Đơn giản mà nói, chồng và em trai nuôi của cô ấy đều là một phần trong hậu cung của nữ chính.
Nguyên chủ từ nhỏ sống trong nhung lụa, gia đình giàu có, cha mẹ hiền lành. Sự nuông chiều ấy khiến cô ấy trở nên đơn thuần, không hiểu thế sự, nói trắng ra chính là dễ bị bắt nạt, cũng dễ bị lợi dụng.
Khi mới kết hôn với Tư Ngạn, hai người từng có khoảng thời gian ngọt ngào. Nhưng rồi nữ chính xuất hiện, Tư Ngạn thay lòng đổi dạ. Nguyên chủ không hiểu mình đã làm gì sai, dù cố gắng đến đâu cũng không thể giành được tình yêu của chồng.
Bị ngó lơ trong thời gian dài, tâm lý nguyên chủ dần trở nên cực đoan. Cô ấy thậm chí còn tìm cách tổn thương bản thân để níu kéo sự quan tâm của chồng.
Còn Hứa Thời An – em trai nuôi của cô, sau khi cha mẹ Ôn gia qua đời đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp gia đình, hưởng hết lợi ích từ Ôn gia nhưng lại chẳng hề quan tâm đến người chị này.
Thậm chí, để có được nữ chính Nguyễn Đường, hắn còn lợi dụng nguyên chủ để phá hoại quan hệ giữa Tư Ngạn và Nguyễn Đường. Đến khi bị vạch trần, hắn cũng không hề hối cải, một lòng muốn chiếm lấy nữ chính.
Nguyên chủ chứng kiến chồng và em trai tranh giành cùng một người phụ nữ, trong khi bản thân lại chẳng khác gì một mảnh giẻ rách bị bỏ quên. Cô ấy dần trở nên điên loạn.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi Tư Hoài Dụ cũng bị cuốn vào. Để dễ dàng ly hôn với nguyên chủ, Tư Ngạn đã bày mưu khiến cô ấy và Tư Hoài Dụ bị bắt gặp trên cùng một chiếc giường.
Còn Tư Hoài Dụ, vì muốn bảo vệ lợi ích của mình, đã lạnh lùng mặc kệ nàng chịu điều tiếng, không hề lên tiếng biện hộ.
Kết quả, tất cả lỗi lầm đều đổ lên đầu nguyên chủ. Danh dự bị hủy hoại, cô ấy mất tất cả, bị ruồng bỏ trong cuộc hôn nhân không chút tình yêu. Từ một người phụ nữ dịu dàng, cô ấy hóa thành một kẻ oán hận, cuối cùng bị đẩy đến điên loạn.
Trong cơn tuyệt vọng, nguyên chủ tìm đến nữ chính để trút giận. Hai người xô đẩy nhau giữa đường phố, nguyên chủ dù có chết cũng muốn kéo kẻ đã phá hủy cuộc đời mình xuống địa ngục.
Nhưng thật nực cười, ngay khoảnh khắc xe lao đến, Tư Ngạn lao đến cứu nữ chính, bỏ mặc nguyên chủ nằm lại trong vũng máu. Chiếc xe lao tới, nghiền nát thân thể nguyên chủ. Cái chết của nguyên chủ không khiến ai thương tiếc, thậm chí chẳng đáng một dòng nhắc đến trong câu chuyện.
Trong khi đó, các nhân vật chính vẫn tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của họ, giẫm lên xác cô ấy để tận hưởng một cái kết viên mãn.
.……..
Dựa vào phân tích của Ôn Nhiễm, có vẻ những gã đàn ông này đặc biệt thích mấy mối quan hệ rối rắm, càng phức tạp càng kích thích.
Nghe cô nói vậy, hệ thống không giận mà chỉ nhắc nhở: "Ký chủ, đừng làm quá, kẻo bị kéo vào phòng tối."
Ôn Nhiễm cười tinh quái: "Nữ chính có thể hưởng thụ niềm vui, ta cũng muốn!"
Hệ thống bị câu này làm nghẹn họng, nhưng nhớ lại những "chiến tích huy hoàng" trước đây của Ôn Nhiễm, nó đành im lặng.
Trước khi bị trói định với hệ thống, Ôn Nhiễm vốn đã là một cao thủ tình trường. Cô chủ động ký kết hợp đồng với hệ thống tra nữ, vì sở thích lớn nhất đời cô chính là chỉnh đốn đám tra nam.
Trước đây, hệ thống chưa từng hoàn thành được nhiệm vụ nào. Lý do rất đơn giản – hầu hết các nữ ký chủ đều quá si tình, luôn yêu chính đối tượng công lược, dẫn đến nhiệm vụ thất bại.
Lần này, nếu lại thất bại nữa, hệ thống sẽ bị thu hồi như một món đồ bỏ đi. Nhưng nó cũng sợ Ôn Nhiễm ham chơi quá mà quên mất nhiệm vụ, nên vội nhắc nhở: "Chúng ta cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ."
Ôn Nhiễm cười nhẹ: "Yên tâm đi, loại tra nam này ta tuyệt đối không nương tay."
Nguyên chủ tâm tư rất đơn giản, chính là muốn chia rẽ tình cảm giữa các đôi nam nữ, khiến cho bọn họ ai nấy đều trắc trở, muốn yêu cũng không được, cuối cùng trở mặt thành thù.