Chương 5
Trì Cảnh mở đoạn ghi âm mà đối phương vừa gửi tới, giọng đàn ông trung niên đầy áp bức vang lên từ điện thoại, nghe đúng kiểu người làm bố nghiêm khắc:
"Văn Cảnh! Có phải mày cố ý không đấy? Em mày vừa mới debut, đúng lúc đang cần giữ hình ảnh, thế mà mày lại lôi ra cái video nhảm đó để câu view?"
"Mày có biết là vì mày mà em mày đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mấy năm nay không? Không thể nhường nó một chút à? Mày nợ nó đấy, biết không hả!"
Trì Cảnh đặt lon Coca xuống quầy bar thật mạnh.
"Tch."
Bị làm phát buồn nôn, chẳng muốn uống nữa.
Cậu tựa lưng vào chiếc ghế dựa bằng sắt rỗng trước quầy bar, ngón tay gõ đều lên màn hình điện thoại.
【 Trì Cảnh: Người già rồi nên hay lẫn à? Gửi nhầm tin nhắn rồi, “Văn Cảnh” là ai thế? 】
Gửi tin xong, chưa kịp để điện thoại tắt màn hình thì cuộc gọi video từ Văn Trinh Thiên đã hiện lên ngay lập tức.
Trì Cảnh mặt không đổi sắc, bấm từ chối thẳng thừng, tiện tay kéo người đó vào danh sách chặn luôn.
Tuyệt đối không để cái loại người khiến mình buồn nôn như vậy ảnh hưởng đến bữa sáng.
Tất nhiên, sáng sớm mà chỉ uống Coca thì không đủ.
Trong tủ lạnh vẫn còn vài món ăn nhanh, Trì Cảnh làm theo hướng dẫn đơn giản trên bao bì mà nấu một bữa cơm.
...Ừm, thất bại rồi.
Nhìn nồi cơm cháy đen thui, lúc này cậu mới đổi sắc mặt, rút dây điện nồi cơm ra, rơi vào trầm tư.
Xem ra mục tiêu trong tương lai lại phải thêm một cái nữa.
Đó là: kiếm tiền để đặt cơm hộp, hoặc đi ăn ngoài.
Chứ tuyệt đối không thể để cậu tự nấu cơm nữa.
Sau màn "nấu ăn thất bại", Trì Cảnh thay đồ, bước chân thoải mái đi kiếm đồ ăn sáng quanh khu.
May mà nơi này dù hơi hẻo lánh, nhưng chỉ cách khoảng hơn một cây số, cậu đã tìm thấy một quán ăn sáng nhỏ.
Ăn xong, Trì Cảnh thong thả dạo bộ quay về khu chung cư.
Trên đường, cậu nhận được cuộc gọi từ Mục Cảnh Sơn, báo rằng chiều sẽ đến đón cậu đến công ty ký hợp đồng nghệ sĩ tổng hợp.
Khi gần đến chung cư, Trì Cảnh đi ngang một bãi đất hoang có dải cây xanh bị bỏ hoang, chợt nghe thấy một âm thanh rất khẽ.
Cậu lập tức dừng bước, quay đầu nhìn vào đám cây rậm rạp kia.
Lần này không phải là tiếng kêu, mà là tiếng gì đó đang cọ vào bụi cây.
Trì Cảnh hơi nhướn mày, bước đến chỗ phát ra âm thanh.
Vì gần công trình đang thi công nên khu cây xanh này bị phủ một lớp bụi dày.
Lâu ngày không ai chăm sóc, cây cảnh vốn được thành phố trồng đã bị cỏ dại và bụi cây che lấp gần hết.
Nhờ vào thị lực cực tốt, Trì Cảnh nhìn thấy hai đôi mắt nhỏ đang lấp ló.
Lấp lánh và long lanh cực kỳ.
Cậu cúi xuống, đẩy lớp cỏ trước mắt sang một bên.
Thì ra là hai con mèo con – một trắng tuyết, một đen tuyền.
Con mèo đen ẩn mình sâu trong lớp cỏ tối om, nếu không nhờ mắt tinh thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy được.
“Meo?”
Cậu hơi kinh ngạc, đưa tay ngoắc ngoắc hai con mèo con.
Chúng lập tức ngoan ngoãn đi tới, vừa dụi dụi người vừa kêu “meo meo” nũng nịu.
Nhìn dáng vẻ thân thiện của tụi nhỏ, Trì Cảnh cũng không lấy làm bất ngờ.
Tuy hiện tại đang dùng thân thể con người bình thường, nhưng linh hồn Trì Cảnh vẫn là một mị ma. Mấy con vật nhỏ như thế này vốn sẽ bản năng mà thân thiết với cậu.
Trì Cảnh khẽ vuốt cằm hai con mèo con.
Nhìn tai và đuôi mềm mềm của tụi nó, cậu không khỏi cảm thán:
“Thấy mà nhớ tai với đuôi của mình ghê.”
“Meo~”
Tụi nhỏ chẳng hiểu gì, chỉ kêu vài tiếng nhỏ xíu, thoải mái dụi vào tay cậu.
“Dễ thương thật đấy.” – Trì Cảnh vừa vuốt vừa lẩm bẩm đầy hài lòng.
Cậu nhìn quanh, nhưng xung quanh chỉ toàn là đường phủ bụi, bùn đất – chẳng thấy cái gì có thể dùng được.
“Để tao về chung cư một chuyến.” – Trì Cảnh đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn hai chú mèo con đang bám quanh chân mình.
“Nếu tao quay lại mà tụi mày vẫn còn ở đây, thì tao sẽ nuôi tụi mày.”
Trì Cảnh quay về lấy cái thùng giấy có thể đựng mèo mang theo.
Khi quay lại chỗ cũ, cậu thấy hai con mèo con vẫn còn đó — mà còn có thêm một vị khách bất ngờ.
Một con mèo mẹ lông dài, bộ lông tam thể xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu khiến Trì Cảnh lập tức thấy nó còn dễ thương hơn cả hai nhóc con kia!
May mà cái thùng giấy đủ to, ba con nhét vừa vặn.
Thế là Trì Cảnh ôm trọn cả ba về nhà.
Tuy đã đưa mèo về rồi, nhưng trong nhà lại chẳng có chút đồ ăn nào dành cho tụi nó.
Trì Cảnh lục tung tủ lạnh lên. Không có gì hết.
Để trở thành một người chủ tốt, cậu lên mạng tra mèo ăn gì.
Trong ký ức trước kia, mèo là loài ăn thịt — nhưng đó là mèo ở thế giới Tây huyễn, nơi mị ma như cậu sống.
May mà ở thế giới này, nuôi mèo đơn giản hơn nhiều, chỉ cần cho ăn thức ăn hạt là được.
Trì Cảnh nhanh chóng đặt mua hai loại thức ăn mèo.
Vừa đặt hàng xong, cậu chợt khựng lại.
Nhíu mày, cậu mở tài khoản ngân hàng của nguyên chủ ra xem.
15,327.28 tệ.
Tuy không nhiều, nhưng nếu tiêu xài tiết kiệm thì vẫn có thể sống khá lâu.
Chắc chắn không đến mức tuyệt vọng muốn từ bỏ thế giới này như trong trí nhớ mơ hồ.
Trì Cảnh hơi bối rối, chớp mắt ngây ra một lúc — vậy rốt cuộc cậu đã bước vào thế giới này bằng cách nào?
Cậu không biết câu trả lời. Nhưng cậu cũng chẳng phải kiểu người thích đắm chìm mãi trong một câu hỏi.
Việc quan trọng trước mắt là xử lý chuyện ba con mèo này.
Ở khu vực xa trung tâm như thế này, muốn bắt được xe chẳng dễ gì — phải tùy duyên thôi.
Nghĩ một chút, Trì Cảnh quyết định nhờ Mục Cảnh Sơn quay lại đón mình.
Mục Cảnh Sơn dù có hơi thắc mắc, nhưng dù ký hợp đồng buổi sáng hay buổi chiều cũng chẳng khác gì nhau, nên anh ta quay xe lại, từ công ty lái đến trước cửa chung cư đón cậu.
Cửa vừa mở, Mục Cảnh Sơn lập tức đối mặt với... ba gương mặt mèo.
“Đi thôi.” – Trì Cảnh ôm thùng giấy đựng mèo lên, nói thản nhiên – “Đi bệnh viện thú cưng trước đã.”
Mục Cảnh Sơn: ………
Công ty không có quy định cấm nghệ sĩ nuôi mèo, thế nên dù trong lòng thấy hơi lạ, Mục Cảnh Sơn vẫn lái xe chở Trì Cảnh cùng ba con mèo đến phòng khám thú y gần nhất.