Chương 1
Trì Cảnh mở mắt ra, cảm giác đau đầu như muốn nổ tung.
Trần nhà trước mắt trắng xóa, ánh mặt trời không bị cản trở do rèm không kéo mà tràn ngập khắp căn phòng, khiến không gian nhỏ bé trở nên sáng sủa hơn.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác với cung điện tối tăm, rộng lớn trong ký ức của Trì Cảnh.
Cậu dừng lại một chút, rồi đột nhiên, ký ức khổng lồ ập vào não bộ như cơn sóng dữ.
Chờ đến khi tất cả được tiêu hóa xong, Trì Cảnh mới chậm rãi chống tay ngồi dậy khỏi chiếc giường hỗn độn.
Trước tiên, cậu rót cho mình một cốc nước, cầm ly nước đi về phía cửa sổ, bước chân hơi loạng choạng.
Thông qua dòng ký ức vừa tiếp nhận, Trì Cảnh cuối cùng cũng hiểu ra — cậu đã xuyên vào thế giới của một quyển tiểu thuyết cẩu huyết về thật giả thiếu gia. Nhưng cậu không phải nhân vật chính, mà chỉ là một kẻ phản diện độc ác, một “pháo hôi” làm nền cho hào quang của nam chính.
Tên của cậu vẫn không thay đổi, Trì Cảnh không chắc có phải vì cái tên trùng khớp mà dẫn đến việc cậu xuyên qua hay không.
Nhưng mà…
Khóe môi Trì Cảnh khẽ cong lên. Cậu rất hưởng thụ cảm giác được nhìn thấy ánh mặt trời—thứ mà trong cung điện tối tăm kia không bao giờ có được.
Cậu sẽ là kẻ bị vạn người chán ghét sao?
Nực cười! Không ai có thể không thích mị ma cả!
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo Trì Cảnh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu lần theo âm thanh, tìm thấy chiếc điện thoại bị kẹt giữa khe hở trên ghế sô pha.
Màn hình sáng lên, hiển thị người gọi đến—Mục Cảnh Sơn.
Người đại diện của cậu.
Sau khi bị gia đình nuôi dưỡng đuổi ra khỏi nhà, công việc bán thời gian mà nguyên chủ từng làm khi còn học đại học cũng bị họ phá hoại. Trong lúc đường cùng, cậu vô tình lọt vào mắt xanh của một công ty giải trí nhỏ và ký hợp đồng với họ.
Mục Cảnh Sơn chính là người phát hiện ra cậu và cũng là người đại diện của cậu.
Công ty giải trí này quá nhỏ, tổng cộng nhân viên chưa đến mười mấy người. Mục Cảnh Sơn dù là người đại diện có chứng chỉ, nhưng thực chất cũng chỉ là nhân viên kiêm nhiệm vụ tìm kiếm nghệ sĩ mới cho công ty.
Không có tiền, công ty chỉ có thể đến các trường học để dụ dỗ những sinh viên non nớt, chưa hiểu sự đời về bồi dưỡng thành nghệ sĩ.
Và Trì Cảnh—chính là kẻ bị lừa ký hợp đồng.
Tại sao lại nói là bị lừa?
Trì Cảnh quét sơ qua hợp đồng, chỉ mất ba giây đã nhận ra những điều khoản đầy lỗ hổng bên trong.
Nói trắng ra, đây chính là hợp đồng bóc lột.
Trì Cảnh bật cười giễu cợt, hơi men của tối qua vẫn còn khiến gương mặt cậu có chút tái nhợt, mái tóc cũng rối bù vì chưa được chải chuốt.
Nhưng điều đó không làm giảm bớt vẻ ngoài của cậu, ngược lại còn khiến cậu trông yếu ớt hơn đôi chút.
Mái tóc đen tuyền, đôi mắt hẹp dài mang sắc đen sâu thẳm, dưới ánh mặt trời lại phản chiếu tia sáng u ám kỳ lạ.
Đặc biệt là nốt lệ chí dưới khóe mắt, khi ngước mắt lên thì như đang câu hồn người khác, nhưng khi rũ mắt xuống lại mang theo vẻ đáng thương và mong manh khó tả.
Trì Cảnh nhếch môi, lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha sạch sẽ, sau đó nhấn nút nghe máy.
“Alo.”
Ở đầu dây bên kia, giọng Mục Cảnh Sơn vang lên có chút xa xăm, như thể anh ta đặt điện thoại ở khá xa.
“Trì Cảnh, cậu có ở nhà không? Tôi gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời.”
“Ở nhà, có lẽ không nghe thấy.”
Trì Cảnh ngáp một cái, lười biếng đáp.
Thật ra, cậu đúng là không nghe thấy tiếng gõ cửa. Chắc lúc đó cậu đang tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nên không để ý đến âm thanh bên ngoài.
Hiện tại, cậu đang sống trong căn chung cư mà nguyên chủ mua khi còn học đại học. Chung cư này nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, đến mức có thể dùng câu “cỏ không mọc, chim không thèm ị” để miêu tả.
Và đây—cũng chính là tài sản duy nhất còn lại của Trì Cảnh.