Người ta đi làm để kiếm tiền. Tôi thì phải bỏ tiền ra mới có phim để đóng.
Tất cả bắt đầu từ buổi thử vai đầu tiên của tôi. Vai diễn là một người mù.
Kết quả, diễn xuất xuất thần của tôi khiến đạo diễn sợ đến mức bật dậy khỏi ghế.
Ông ấy lập tức đuổi tôi ra ngoài: “Cô gái à, bảo cô đóng vai người mù, chứ không phải zombie!”
Từ đó, danh tiếng của tôi lan xa.
Trong vòng trăm dặm, không có đạo diễn nào dám dùng tôi.
Người quản lý thì hối hận vô cùng, hối hận vì đã ký hợp đồng với tôi quá sớm.
Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, chị ấy vẫn cố gắng tìm vai diễn cho tôi.
Dù toàn là mấy vai nhỏ.
Kết quả, danh tiếng của tôi lại càng vang dội hơn.
Đóng x.á.c c.h.ế.t, tôi ngủ say như c.h.ế.t, đến lúc cần bật dậy thì chẳng nhúc nhích, khiến đạo diễn tức đến suýt ngất.
Đóng vai nha hoàn, giọng tôi còn oang oang hơn cả tiểu thư.
Đóng vai tùy tùng, lúc bước đi lại vô tình ngáng chân nữ chính ngã sõng soài.
Kết quả,không chỉ mất vai mà còn phải đền cả tháng lương.
Tổng kết lại, tôi thực sự chẳng còn nhận được vai nào nữa.
Hết cách, tôi đành phải tìm lối đi khác.
Không chỉ không nhận cát-xê, mà còn phải bỏ tiền ra mua vai.
Chỉ để nhận được một vai nhỏ, tôi đã phải chạy vạy đủ mọi mối quan hệ.Thậm chí còn phải biếu cả bao thức ăn cho con chó nhà đạo diễn.
Ba năm trôi qua.
Tôi vẫn giậm chân tại chỗ như thế.
Diễn xuất vẫn tệ hại, nhận được cũng chỉ là mấy vai nhỏ.
Ngay cả số tiền tiết kiệm từ trước khi vào giới cũng gần cạn kiệt.
Hết cách, tôi đành phải vừa đóng phim vừa kiếm thêm nghề tay trái để duy trì cuộc sống. Lúc rảnh rỗi thì đi giao đồ ăn.
Chỉ có điều, lỡ nhận phải đơn hàng của đồng nghiệp trong đoàn phim thì hơi xấu hổ một chút. Nhưng làm shipper kiếm được quá ít. Tôi bắt đầu nghiên cứu làm thêm mấy việc sửa chữa.
Ví dụ như mở khóa, sửa bồn cầu. Việc nhẹ lương cao.
Hoặc đến mấy quán ăn đông khách, bận quá không xoay sở nổi, để nhận làm nhân viên thời vụ.
Hơn ba năm nay, tôi vừa đóng phim vừa đi làm thêm.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có bóng dáng tôi.