Edit: Min
7361 là bị đói đến ngất đi.
Thân thể này vốn đã kiệt quệ sau thời gian dài lao động quá sức, lại thêm thiếu thốn dinh dưỡng, thậm chí còn từng chết đuối một lần. Đến giờ có thể miễn cưỡng cử động, tất thảy đều nhờ vào tinh thần lực khác thường của cậu.
Đến khi 7361 bị cơn đau bỏng rát nơi dạ dày đánh thức, trời đã sáng từ lâu.
Bên ngoài lờ mờ vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn, tiếng khóc lóc thê lương của nữ nhân, từng hồi một, càng lúc càng cao.
Xen lẫn trong đó là những tiếng quát tháo: “Vương Minh Võ!”, “Đừng phát điên!”
...
7361 khẽ mấp máy đôi môi khô nứt, ngay sau đó, bụng cậu réo vang một tiếng rõ to.
Đói.
Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cậu lúc này.
Nhìn quanh bốn phía, 7361 phát hiện mình đang nằm trên một đống rơm trong gian nhà kho, xung quanh chất đầy củi khô và đồ linh tinh. Ánh nắng xuyên qua kẽ hở trên mái tranh, rọi thành những vệt sáng mờ nhạt trong gian phòng tăm tối.
Nơi này là phòng chất củi.
Chỉ mất một khoảnh khắc, 7361 đã đối chiếu khung cảnh trước mắt với ký ức của Lý Tiểu Mãn, biết rằng đây chính là chỗ ở của cậu ta.
Vốn dĩ Lý Tiểu Mãn cũng có một căn phòng tử tế, nhưng kể từ khi trượng phu đoản mệnh qua đời, cậu ta đã bị đuổi ra đây. Chỉ vì đại tẩu của cậu ta nói trong nhà đã có hai đứa trẻ, không còn chỗ cho cậu ta nữa.
Trên người cậu vẫn là bộ y phục của ngày hôm qua, đã từng ướt đẫm rồi khô cong, nhăn nhúm chẳng ra hình dạng. Hiển nhiên, người đưa cậu về đây chẳng hề bận tâm xem cậu có sinh bệnh hay không.
Nhưng 7361 cũng chẳng buồn để ý đến y phục của mình, lúc này trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất—
Cậu rất đói.
Khẽ vận một tia tinh thần lực, 7361 gắng gượng đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi phòng chất củi.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, tầm giờ Tỵ.
Chính phòng hôm nay khác hẳn thường ngày, cửa gỗ đóng chặt, nhưng vẫn không thể ngăn được những tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong.
Có tiếng chửi bới của Trương thị, tiếng khóc lóc của phụ nhân trẻ, xen lẫn giọng nam nhân tức tối chối cãi.
7361 không để ý đến động tĩnh trong phòng, men theo ký ức đi về căn bếp nhỏ ở đông sương phòng của nhà chính.
Bếp lò sạch trơn, chẳng hề thấy bóng dáng cơm canh.
7361 đảo mắt một vòng, cuối cùng dứt khoát dùng tay bẻ gãy khóa tủ gỗ, mở cửa tủ ra. Quả nhiên, bên trong đặt một chiếc rổ trúc, bên trong là mấy chiếc bánh bột lúa mạch thô.
Mấy chiếc bánh này chính là do Lý Tiểu Mãn làm từ trưa hôm qua. Trương thị quản lương thực rất nghiêm, mỗi bữa ăn của từng người đều có định lượng rõ ràng, phần dư ra đều bị khóa lại trong tủ, tránh để ai đó vụng trộm ăn thêm.
7361 cầm lấy hai chiếc bánh, nhét đầy vào miệng, hai bên má phồng lên, ra sức nhai.
Bột mì dưới đầu lưỡi nhai ra vị ngọt, dù không nhiều, nhưng cũng đủ khiến mắt cậu sáng rỡ.
Ngon.
Là mùi vị của thức ăn thực sự.
So với loại dịch dinh dưỡng cậu từng uống trong căn cứ trước kia, thì quả thực là ngon hơn gấp bội.
Loại dịch tổng hợp ấy, dù có thể chế biến thành nhiều hương vị, nhưng sao sánh được với thức ăn chân thực.
Dẫu cho trong bánh thô này có đến nửa phần là bột đậu, còn trộn lẫn cả trấu lúa mạch, nuốt xuống còn hơi mắc cổ.
Thế nhưng, 7361 vẫn ăn rất thỏa mãn.
Đợi đến khi hai chiếc bánh đã vào bụng, cơn đau rát trong dạ dày mới dần dịu xuống.
7361 ôm lấy rổ trúc, cầm chiếc bát sứ thô rồi múc hai ngụm nước từ chum lớn bên cạnh mà uống. Sau đó, cậu lại xoay người, lục lọi trong hũ sành, moi ra được một miếng dưa muối.
Cậu dựa theo ký ức của Lý Tiểu Mãn, cắt dưa muối thành sợi, rưới thêm chút giấm và dầu vừng, cuối cùng dọn tất cả lên bàn.
Cắn một miếng bánh, 7361 vụng về dùng đũa gắp một ít dưa muối, chậm rãi đưa vào miệng.
Vị chua nhẹ giòn tan, quyện cùng vị mặn, kết hợp với bánh bột thô, trong miệng lại hóa thành một tầng hương vị khác biệt.
Ngon!
Ánh mắt 7361 càng thêm rạng rỡ.
Động tác trên tay cậu nhanh hơn, như cuồng phong quét lá, chẳng mấy chốc đã quét sạch cả rổ bánh cùng đĩa dưa muối, không chừa lại một mẩu.
Buông đũa xuống, 7361 vẫn còn chưa thỏa, bèn đảo mắt quanh bếp một lượt, xác nhận không còn gì có thể ăn, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Ánh nắng ấm áp trong sân chiếu lên người, tranh sáng tranh tối. Từ chính phòng vẫn vang vọng tiếng cãi vã, thậm chí có chiều hướng ngày càng kịch liệt.
7361 chẳng buồn để ý, chỉ ngửa đầu nhìn lên trời cao.
Trời xanh, mây trắng, ánh dương rực rỡ.
Là mặt trời.
Chính là thái dương trong những thước phim tư liệu, cảnh tượng vốn chỉ tồn tại trong những ngày tháng bình thường trước đây.
7361 cảm thấy vô cùng mới lạ, nhịn không được ngắm nhìn lâu hơn, mãi đến khi bị ánh sáng chói chang kích thích đến cay xè cả mắt, nước mắt bất giác tràn ra, cậu mới buộc phải thu hồi tầm mắt.
“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.”
Có người cố ý hạ thấp giọng gọi cậu: “Nhìn sang đây.”
7361 theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy trước cổng viện nhà họ Vương đang vây đầy người. Một cô nương trẻ tuổi đứng giữa đám đông, vẫy tay với cậu.
7361 nghiêng đầu, lục lọi ký ức, nhớ ra danh tính của nàng.
Là Hoè Hoa.
Hiếm hoi trong thôn có người đối với Lý Tiểu Mãn ôm chút thiện ý.
Suy nghĩ một lát, 7361 bước qua, nhưng chưa kịp đến trước cửa, đã bị Hoè Hoa kéo mạnh một cái.
“Ra ngoài trước đã.”nHoè Hoa dứt khoát lôi cậu ra khỏi cổng viện.
Thôn dân vây quanh cổng viện nhà họ Vương xem náo nhiệt, có kẻ rỗi hơi đáng ghét cố ý hỏi với giọng điệu không mấy thiện lành: “Tiểu Mãn à, nhà ngươi lại xảy ra chuyện gì thế?”
Không đợi 7361 mở miệng, Hoè Hoa đã quay sang phun một bãi nước bọt, hừ lạnh nói: “Muốn biết thì tự vào trong mà hỏi, đứng đây lắm miệng làm gì?”
Dứt lời, nàng quay đầu kéo 7361, nói: “Chúng ta đi thôi, Tiểu Mãn, đừng để ý đến bọn họ.”
Sau lưng, gã hán tử kia lầm bầm vài câu khó nghe, nhưng 7361 đã bị Hoè Hoa kéo đi một mạch. Dọc đường, không ít người tò mò đưa mắt nhìn theo, đều bị Hoè Hoa trừng mắt lườm trở lại.
Mãi đến khi hai người dừng lại ở một góc vắng vẻ bên rìa thôn, nàng mới buông cậu ra.
Vừa đứng lại, Hoè Hoa đã như pháo nổ, chất vấn liên tục: “Hôm qua ngươi làm sao thế? Đang yên đang lành, sao lại nghĩ quẩn? Có phải lại bị mẹ chồng ức hiếp không?”
7361 để mặc nàng lôi kéo, nghe xong thì lắc đầu, sau đó thuật lại đúng như lời cậu đã nói hôm qua: “Vương Minh Vũ muốn ngủ cùng Lý Tiểu Mãn, nhưng cậu ta không chịu, thế là nhảy sông.”
Hoè Hoa sững người, nhìn chằm chằm 7361 hồi lâu mà không nói nên lời.
Có lẽ vì câu nói quá mức thẳng thừng, nên nàng nhất thời không chú ý đến chỗ kỳ lạ trong lời của cậu.
“Tiểu Mãn... ngươi...” Hoè Hoa định nói gì đó nhưng lại nghẹn lại.
Xét cho cùng, nàng chỉ là một cô nương chưa xuất giá, năm nay cũng mới tròn 15. Dù đã nghe loáng thoáng từ miệng người khác, nhưng khi chính đương sự nói ra như vậy, sức chấn động vẫn không thể so sánh được.
Hai người lặng im một hồi, Hoè Hoa cúi đầu, không biết nên tiếp lời thế nào.
7361 thấy nàng im lặng, tầm mắt liền phiêu đãng nhìn ra xa.
Ánh mắt cậu dừng trên bụi cỏ dại ven đường, dựa theo ký ức của Lý Tiểu Mãn mà phân biệt đâu là bồ công anh, đâu là rau sam. Nhìn một hồi, nước bọt lại bất giác ứa ra.
Nơi này thật tốt, 7361 thầm nghĩ.
Những loài thực vật tự nhiên có thể ăn được này mọc đầy đất, quả thực vượt xa khỏi phạm vi kiến thức mà khoang mẫu đã thiết lập cho cậu.
Đang định nhổ hết đám rau dại này mang về thì bỗng nhiên Hoè Hoa ở đối diện ôm chặt lấy cánh tay cậu.
Đôi mắt nàng hoe đỏ, cắn răng nói: “Ngươi ngốc quá! Người ta bắt nạt ngươi, ngươi cũng phải bắt nạt lại chứ! Đã chẳng còn sợ chết nữa rồi, vậy còn sợ cái gì? Hôm qua sáng sớm ngươi còn vội vã đưa túi thơm cho ta, vậy mà tối đến ta lại nghe người ta nói ngươi nhảy sông...”
Vừa nói, Hoè Hoa vừa bật khóc, khóc rồi lại mắng, mắng Trương thị, mắng Vương Minh Võ... mắng rất nhiều người, cuối cùng còn trách mắng cả Lý Tiểu Mãn không biết đấu tranh.
Tiếng khóc xen lẫn mắng chửi của thiếu nữ vang bên tai, 7361 bất đắc dĩ dời sự chú ý khỏi đám rau dại. Cậu dừng lại chốc lát, dần dần cảm thấy nơi lồng ngực dâng lên một nỗi chua xót.
Ngây người giây lát, cậu đưa tay chạm vào nơi ấy, có chút không hiểu vì sao mình lại như vậy.
Chờ đến khi tiếng khóc của Hoè Hoa ngưng hẳn, cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Khóc một trận xong, Hoè Hoa lại cảm thấy ngượng ngùng, nàng vội lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nhưng kiên quyết nói: “Tiểu Mãn, ngươi đừng như vậy nữa. Nương ta nói, chết tử tế không bằng sống lay lắt, ngươi phải mạnh mẽ lên, đừng để mặc cho người ta bắt nạt nữa.”
Trên gương mặt 7361 vẫn là vẻ thản nhiên không chút gợn sóng. Nghe lời nàng nói, cậu thoáng nghĩ đến chiếc bánh bột thô ráp đã ăn trước đó, rồi gật đầu đồng tình: “Ta biết rồi, sẽ không thế nữa.”
Thấy nét mặt cậu không giống như đang nói dối, Hoè Hoa khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp yên lòng, nàng lại bắt đầu lo lắng thay cho cậu.
“Vậy sau này ngươi định làm sao đây? Dù gì ngươi cũng còn ở nhà họ Vương, bọn họ mà tiếp tục bắt nạt ngươi, một mình ngươi sao có thể đánh lại được...”
7361 thuận theo lời nàng mà suy ngẫm, trong trí nhớ cậu lướt qua từng gương mặt của đám người nhà họ Vương. Cậu cẩn thận ước tính sức mạnh của bọn họ, cuối cùng rút ra kết luận, dù cả nhà họ Vương cùng xông lên, e rằng cũng không mạnh bằng một con trùng khoan đất.
Trước kia, khi còn ở căn cứ, cứ cách một khoảng thời gian, cậu lại phải đi dọn dẹp đám trùng khoan đất đáng ghét kia.
Những con trùng khoan đất to bằng ba người ôm, cậu chỉ cần một xẻng là xử lý gọn gàng từng con một.
Vậy nên, cậu rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Hoè Hoa.
“Đánh thắng được.”
Hoè Hoa đang đau đầu suy nghĩ, nghe lời này bỗng sững sờ.
Không phải vì lời của bằng hữu quá mức viển vông, mà bởi cậu vậy mà lại có ý định phản kháng.
Phải biết rằng, nàng đã từng nói những lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng đối phương luôn đáp lại: “Không được đâu, là ta có lỗi với nhà họ Vương... Hơn nữa, ta cũng không có chỗ nào để đi...”
Nghe mà vừa giận vừa xót, nàng trách cậu ta không chịu đấu tranh, nhưng cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Lý Tiểu Mãn.
Lúc này nghe cậu nói vậy, Hoè Hoa khó tin hỏi lại: “Ngươi nói thật sao?”
“Ừ.”
Nàng chỉ nghĩ rằng bằng hữu của mình sau khi chết một lần thì đã nghĩ thông suốt, bấy giờ mới nở nụ cười.
Nàng kéo tay 7361, vui mừng nói: “Ừ, Tiểu Mãn, ngươi nghĩ vậy là ta yên tâm rồi! Dù sao ngươi cũng phải mạnh mẽ lên, nếu bọn họ quá đáng quá, chúng ta có thể đi tìm lý chính. Ta không tin lại không có nơi nào để phân rõ phải trái!”
...
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, phần lớn là Hoè Hoa nói, còn 7361 yên lặng lắng nghe. Sau đó, nàng bị người nhà gọi về.
Chỉ còn lại một mình 7361.
Bây giờ, tất nhiên cậu sẽ không về nhà họ Vương. Nhà họ Vương khiến cậu cảm thấy ồn ào, hơn nữa, lúc này, bất cứ thứ gì bên ngoài cũng khiến cậu tò mò.
Trước tiên, cậu nhổ mấy cây dại mà nãy giờ đã quan sát hồi lâu, ngắt một chiếc lá bỏ vào miệng.
Nhai hai lần, cảm thấy không đến mức khó ăn, nhưng vẫn kém xa chiếc bánh bột thô cậu đã ăn vào sáng nay.
Cậu biết thứ này phải qua chế biến. Trong ký ức của Lý Tiểu Mãn, những loại rau dại này hoặc là chần nước rồi trộn lạnh, hoặc là xào sơ, đều có thể trở thành món ăn thơm ngon.
7361 men theo đường nhỏ nhặt nhạnh thêm ít rau dại, trong lúc đó tiện thể thả tinh thần lực ra dò xét chất đất nơi này.
Đây đúng là một nơi tốt, cậu lại lần nữa đi đến kết luận ấy.
Lúc trước, khi trồng rau trong căn cứ, phần lớn thời gian của cậu đều dành để cải tạo chất đất. Hoang tinh đúng như tên gọi, hoang vu đến đáng sợ.
Sau những trận đại chiến giữa các tinh tế, cả tinh hệ khó mà tìm được loại đất thích hợp cho cây cối sinh trưởng.
Giờ đây, khi nhìn thấy mảnh đất màu mỡ này, bản năng của người phỏng sinh khiến 7361 muốn gieo trồng thứ gì đó lên trên.
Nhưng cậu chỉ thoáng nghĩ vậy thôi, lúc này toàn bộ sự chú ý của cậu vẫn đặt trên các loài thực vật xung quanh.
Men theo con đường thôn, cậu chầm chậm bước đi, ánh mặt trời chiếu xuống người, mang theo hơi ấm dịu dàng.
Trước ngực cậu phồng lên một túi lớn, bên trong không chỉ có rau dại mà còn có cả cỏ dại, cành cây, bất cứ loài thực vật nào khác biệt đều bị cậu tiện tay ngắt lấy một ít, thứ nào trông đẹp mắt còn nhét vào miệng nếm thử.
Chợt, cậu bắt gặp một bụi hoa vàng nhỏ không biết tên, ẩn mình trong những sợi dây leo, sum suê bò kín một góc hàng rào.
7361 ngắt lấy một nhành, ngắm nghía một lúc, rồi định đưa vào miệng nếm thử thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói ôn hòa nhắc nhở.
“Thứ đó không ăn được.”
Cậu cầm nhành hoa dại, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Sau hàng rào, một nam tử vận áo vải màu xanh ngồi trên xe lăn. Y có dáng người gầy gò, mang theo khí chất ôn nhã đặc trưng của người đọc sách.
Gió nhẹ lướt qua, dường như còn phảng phất hương thuốc thanh đạm.
Thấy 7361 nhìn sang, y khẽ mỉm cười, đôi mày đôi mắt dịu dàng như ánh sao trong dải ngân hà, khiến người ta có cảm giác như làn gió xuân khẽ lướt qua, vô cùng thư thái.